những tản văn buồn
Nơi tôi viết và chia sẻ những dòng tâm sự buồn, tản văn và tản mạn về cuộc sống thường nhật. Cuộc sống vốn muôn màu, muôn vẻ. Thật hạnh phúc vì tôi vẫn luôn có những khoảng thời gian bình yên, đủ để ngồi nhâm nhi một tách cà phê, lặng nhìn cuộc sống và viết
Blog 1989Giay.com 10 cuốn sách tản văn hay của Trung Quốc thích hợp làm sách "gối đầu giường" Xem Ngay Nhé !!! 1989giay.com - Thời Trang Nam Nữ Cao Cấp 1989Giay.com Một cuốn tản văn xứng đáng để bạn giữ bên gối và "nhâm nhi" trong những ngày buồn chán.
Tại Đà Nẵng Cảng Đà Nẵng, trong giờ phút hấp hối . Người dân chạy trốn cọng sản được câu lên tàu SS. Pioneer Contender Một số người dân di tản đả được ngồi yên dưới hầm tàu Những ngày cuối tháng 3 - 1975. có 6 chiếc xà lan do các tàu kéo từ Vũng Tàu ra Đà-Nẵng để đưa người di tản Bến tàu Đà
Tản văn: Những ngày buồn tênh. Có những ngày tôi thấy mình dường như vô định giữa cuộc sống. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, cảm xúc lên xuống không ổn định. Lúc buồn buồn vô cớ, lúc lại cười cười khiến người khác nhìn tôi với con mắt không bình thường
Những bài văn mẫu hay lớp 10. Câu thơ man mác sự buồn và chán. Tản Đà đã từng viết "Đời đáng chán hay không đáng chán?" Nay thì đã "chán nửa rồi". Bài thơ in trong tập "Khối tình con" xuất bản năm 1961, qua đó ta thấy rõ nguyên cớ sâu xa, buồn và chán vì
materi pkn kelas 1 sd semester 2 kurikulum 2013. HẠ BUỒN Thể loại Tản văn - Luulyy68 _ Giới thiệu qua Chỉ là một tản văn về một câu chuyện liên quan đến mùa hạ Số từ 1004 Bài dự thi tham gia event Đón hè cùng VNO Cảnh báo! Những chi tiết trong tản văn đều là hư cấu và không có thật, một số câu/từ khá khó hiểu với mọi người * * * Rồi khi trút bỏ gánh nặng xuống đôi vai gầy yếu và mảnh khảnh là có thể được tự do bay bổng khắp chân trời về ngày mai tươi sáng, dịu dàng, êm đềm như một bản nhạc du dương kết tinh từ đất trời từ những mùa nắng hạ tuyệt đẹp trên lưng đồi là được sống cuộc sống của chính mình một cách thật quá là đầy đủ cho những chặng đường sắp qua đây mai đó đầy giông bão và nguy hiểm trùng trùng nếu không được phòng bị kịp thời - rất có thể sẽ ra đi mãi mãi. Nếu mùa xuân trăm hoa đua nở khắp muôn nơi và cho ta những xúc cảm thật sảng khoái, hương thơm của những bông hoa sặc sỡ thu hút ánh nhìn của những con mắt hiếu kì và tò mò, long lanh như viên ngọc trai từ đáy biển khơi. Chim ca líu lo mời gọi muông thú đến cùng chung vui sau những ngày đông giá rét, lạnh lẽo co ro một thân một mình mặc cho tuyết vẫn cứ rơi, vẫn cứ hoành hành không thể tả xiết những tiếng kêu la than vãn đất trời mà không ai nghe cho thấu một cách chính đáng nhất thay vì giả tạo một cách khó ưa từ chính con người. Tất cả nô đùa náo nức khó tả. Một bàn tay mềm mại chậm rãi đặt lên một chậu cây xanh tốt đang vươn mình đón ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời chiếu vào khung cửa sổ nhỏ bé đến không tưởng, những chiếc lá của nó nguyên một màu xanh non phơi phới với những mầm non chuẩn bị nhú lên báo hiệu sự sống mới sắp trở lại. Cô ấy là ai? Phải chăng là một thiên thần? Không! Cô là một người rất tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt, có lẽ vì thế mà người ta bảo cô già so với tuổi thật của cô, đầu óc cô trong sáng hơn viên pha lê và không bị bôi bẩn bởi những tham vọng, quyền lực hay bất cứ điều gì làm chi phối của thế gian, tâm hồn cô vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết sát sanh hay làm hại ai bao giờ, cô luôn làm việc thiện và không muốn ai phải đau khổ. Khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu nên ai cũng quý cô, chuẩn mực con ngoan - trò giỏi - bạn bè yêu quý - thầy cô nâng niu. Trong mắt mọi người, cô là nàng thơ. Thường ngày ngoài việc cắp sách đến trường để nghe những bài giảng thú vị về tri thức con người, khoa học, xã hội, thiên văn, cô còn luôn đạp chiếc xe màu hồng đáng yêu dạo quanh xóm làng, những cô nàng bad girl với lối sống và phong cách phóng khoáng, không dè dặt và yêu kiều như cô, thậm chí họ còn dị ứng với màu hồng tươi sáng cô luôn thích từ thời thơ ấu đến giờ. Cô rất yêu thiên nhiên, cô biết thiên nhiên đã cho con người những gì và coi nó như mạng sống của mình, cô là thiên nhiên và thiên nhiên là cô, khu vườn do cô đích thân chăm sóc luôn xanh tốt, thỉnh thoảng cô còn ca hát, nhảy múa tung tăng, điệu múa rất có hồn và được các loài cây ca ngợi suốt, dần dần đã trở thành thứ gì đó khó phai mờ. Bầu không khí trong lành, mát mẻ kia đâu đơn thuần để con người ta hít thở hằng ngày bình thường mà nó còn là một người bạn tri âm với cô, cô có thể giãi bày tâm tình, những lời lẽ đôi khi chỉ mình cô hiểu, cô thoải mái nói ra vì không ai có thể cười chê hay giễu cợt cô thứ gì, không bị ràng buộc bởi quy tắc ngoài xã hội. Một năm có 4 mùa, mùa nào cũng tuyệt diệu và mỗi mùa mỗi vẻ riêng nhưng cô thích nhất đó chính là mùa hạ - mùa với cái nắng như lửa đốt và là mùa nóng nhất trong năm, tuy thế, người con gái ấy lại thấy mùa hạ rất thú vị, ngọt ngào hơn viên kẹo đường ngọt. Sau một năm trời vất vả, cực nhọc học thì nay các cô cậu có thể nghỉ ngơi và lấy "sức" cho một năm học mới, những nụ cười hân hoan nở trên môi họ rất tự nhiên và hạnh phúc, đó cũng là lúc họ được thảnh thơi sau mùa "chiến" đầy kịch tính. Thiên thần của mùa hạ phái hoa phượng xuống để cùng chung vui với họ, những chùm hoa phượng nở đỏ rực trên cành cây tượng trưng cho bao nhiêu niềm hy vọng và ước hẹn của các cô cậu học trò tinh nghịch, một ước hẹn thật lớn lao xuất phát từ trái tim thân thương. Hạ này không khác mấy so với các hạ khác mấy năm về trước, bánh xe thời gian vẫn chạy băng băng trên con đường lớn đổ ra vũ trụ bao la, sự việc vẫn tiếp diễn như dự định sẵn không thể nào khước từ. Sắc phượng càng thêm thắm thiết, tình cảm học trò càng gắn bó hơn hết thảy mọi khi, tình cảm trong sáng, hồn nhiên ấy dẫn dắt bao thế hệ trẻ đi lên, luôn mỉm cười với cuộc sống dù bão táp làm gục ngã con người nhỏ bé. Hạ vẫn đặc biệt như thế, vĩnh viễn ngọt ngào như ngày nào nhưng có một chút đổi thay Giờ đây trên con đường quen thuộc màu vàng óng ả ngày nào thiếu vắng bóng hình một người con gái đáng yêu dạo bước cùng chiếc xe đẹp nhỏ nhắn, không còn được thưởng thức bài ca quen thuộc nữa, bóng hình chợt vụt mất trong làn mây trắng phôi pha.. Chỉnh sửa cuối 18 Tháng năm 2021 Đọc cái này nhớ thời còn đi học Sao chị lại nhớ ạ? À mà chị có hiểu em viết gì không ạ? Mình nhận xét một chút. Đoạn đầu tiên, câu đầu tiên rất dài. Bạn có thể tách ra như thế sẽ dễ hiểu hơn. Ngay từ đầu bạn đã nói bài này sẽ có những từ ngữ khó hiểu. Nhưng theo mình thấy không phải từ ngữ khó hiểu mà là sự kết hợp giữa những từ ngữ với nhau của bạn khá lạ. Có lẽ có người sẽ cảm thấy không hay lắm. Nhưng với cá nhân mình thì tuy không phải những câu từ mình thường dùng nhưng bạn đã tự tạo nên một lối viết về riêng mình. Điều này rất tốt. Đọc cả một bài, theo mình nghĩ có lẽ đó là những suy nghĩ hiện lên ngay trong đầu của bạn. Có lẽ nó lộn xộn nhưng suy cho cùng đó là những dòng cảm xúc của riêng bạn. Viết về thời niên thiếu khi mùa hạ đến, cảm xúc chia ly và những nỗi lo sợ khi phải đối mặt với những điều chưa biết trong tương lai. Cũng có lẽ chỉ là những cảm xúc khi học hành quá vất vả và muốn nghỉ ngơi, mùa hạ chính là mùa của sự ngọt ngào khi không phải bận tâm đến việc học và có thể vui đùa với những người bạn. Và nếu không thể giải bày cảm xúc, có lẽ sẽ tìm đến thiên nhiên để bày tỏ. Thiên nhiên là như thế bao dung và ấm áp. Trên đó chỉ là một ít cảm xúc của mình khi đọc tản văn của bạn. Có thể có những điều người ngoài không hiểu nhưng chỉ cần bạn dám làm, dám ước mơ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chào em! Sau khi đọc qua bài tản văn thì để lại ít dòng về tác phẩm nhé! - Em viết theo dòng suy nghĩ của em, theo mạch cảm xúc của em nên chỉ có em mới hiểu nó như thế nào. - Do bản thân em hiểu mạch cảm xúc đó nên em không để chủ ngữ vào. Thế nên người đọc rất khó hiểu em viết về điều gì. - Em viết một câu cực dài, không nói trọng tâm chính, nó lê thê dài dòng. Cái này gọi là lỗi diễn đạt. - Em rất thích miêu tả, có thể nói là nó khá chi tiết. Tuy nhiên, em tả quá nhiều, dẫn đến nó phân tán cái suy nghĩ của người đọc. Như cái tựa "Hạ buồn" nhưng mà đọc nội dung thì nó không thật sự hợp với cái tiêu đề cho lắm. - Tản văn là cả mạch cảm xúc em bộc lộ. Điều quan trọng là em viết để người ta hiểu em muốn nói gì. Có thể là một câu chuyện ẩn sâu nhưng nó phải gợi cho người ta suy diễn ra thêm. - Cái tả thì em có nhưng mặt logic chưa ổn. Nó rất lộn xộn. Vì vậy, em nên học cách viết câu ngắn vừa phải. Không nên lê thê theo lối mòn. Như vậy thì mình mới tiến bộ em nhé! ^^ Mơn những lời góp ý của mọi người nhé! ^^ Rớt nước mắt luôn ròi.. huhu.. Bài mình dù hay or dở thì cũng cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian để ghé qua cmt vài dòng, nhờ bài này mà trong 1 ngày em đã có gần 1k xu. Những lời góp ý đó em sẽ cân nhắc và sửa đổi phù hợp ạ ^^ Thùy Minh và Hàn Loan thích bài này. Mình thích câu "Chuẩn mực con ngoan - trò giỏi - bạn bè yêu mến- thầy cô nâng niu" Xin chào mình là Vivi - thành viên bang LOO. Mình xin có đôi lời nhận xét về tản văn "Hạ Buồn" Về hình thức Bài viết viết đủ số từ. Và không có lỗi chính tả. ^^ Về nội dung Bài tản văn nó mang đậm dấu ấn cá nhân. Đó là những dòng cảm xúc, những suy nghĩ, những lo lắng, cảm xúc chia li của thời niên thiếu khi mùa hè tới. Cũng thật lạ là khi đi học thì ta luôn muốn nhanh để nghỉ hè, nhưng khi nghỉ hè thì ta lại cảm thấy nhàm chám, trống vắng, muốn đi học trở để gặp lại bạn bè, thầy cô. Bài viết thể hiện được cảm xúc của người viết một cách sống động nhất, chân thực nhất, gần gũi và thân thiện với người đọc. Tuy nhiên theo mình thấy vì bài tản văn nó mang đậm dấu ấn của bạn, nên mạch cảm xúc có chỗ.. lộn xộn. Nếu chỉ đọc lần đầu thì người đọc sẽ không hiểu đang muốn viết cái gì, bài tỏ cái gì. Ngoài ra, mình còn thấy một số chỗ bạn sa vào miêu tả quá nhiều. Mạch cảm xúc có phần lộn xộn và đôi khi miêu tả quá nhiều khiến người đọc đôi khi bị mệt bởi họ không hiểu rõ những điều bạn muốn nói. Cuối cùng là bài tản văn của bạn có một số câu quá dài " Thiên thần của mùa hạ phái hoa phượng xuống để cùng chung vui với họ, những chùm hoa phượng nở đỏ rực trên cành cây tượng trưng cho bao nhiêu niềm hy vọng và ước hẹn của các cô cậu học trò tinh nghịch, một ước hẹn thật lớn lao xuất phát từ trái tim thân thương. Hạ này không khác mấy so với các hạ khác mấy năm về trước, bánh xe thời gian vẫn chạy băng băng trên con đường lớn đổ ra vũ trụ bao la, sự việc vẫn tiếp diễn như dự định sẵn không thể nào khước từ". Mình nghĩ bạn nên đọc lại bài và sửa lại những câu quá dài như thế này. Đây là ý kiến của mình về tản văn "Hạ cuối". Chúc bạn sẽ ra thêm nhiều bài viết hay hơn nữa. Và cũng chúc bạn sẽ đạt được giải thưởng cao nhất trong event "Đón hè cùng VNO". ^^ Thân gửi! Vivi. Mạnh Thăng thích bài này. buồn mùa hạ ngược tâm oe tản văn
Con người thường rất kì lạ, rõ ràng là cảm xúc của mình nhưng lại muốn chối bỏ. Nhiều người sợ gặp phải nỗi buồn đến mức luôn trong tình trạng cần có người bên cạnh để họ trút hết nỗi buồn lên đối phương. Bạn mong manh, dễ vỡ hay yếu đuối như thế nào cũng không sao nhưng đừng làm ảnh hưởng đến người khác. Hãy ôm lấy nỗi buồn của bản thân, đừng để nỗi buồn của bạn trở thành gánh nặng của những người xung quanh. Những Dòng Tản Văn Hay Dành Cho Kẻ Thất Tình Chia sẻ 10 phương pháp học tập khoa học và hiệu quả nhất *Chúng ta không thể chỉ dành cả một đời người chỉ để buồn đúng không? Có những ngày đi đến nơi đâu, hay làm bất cứ việc gì chúng ta cũng chỉ toàn “chạm” phải nỗi buồn. Cảm xúc ấy thật tệ, nó tệ đến mức không ít người muốn trốn tránh nỗi buồn. Nhưng làm sao để con người có quyền năng ấy đây? Khi nỗi buồn luôn hiện hữu xung quanh chúng ta, nó như một gia vị không thể thiếu trong cuộc sống. Con người thường rất kì lạ, rõ ràng là cảm xúc của mình nhưng lại muốn chối bỏ. Nhiều người sợ gặp phải nỗi buồn đến mức luôn trong tình trạng cần có người bên cạnh để họ trút hết nỗi buồn lên đối phương. Bạn mong manh, dễ vỡ hay yếu đuối như thế nào cũng không sao nhưng đừng làm ảnh hưởng đến người khác. Hãy ôm lấy nỗi buồn của bản thân, đừng để nỗi buồn của bạn trở thành gánh nặng của những người xung quanh. Hoá ra ở thành phố tráng lệ, rực rỡ ánh đèn không chỉ có sự hiện diện của người hạnh phúc mà còn có những số phận nghiệt ngã. Hoá ra không phải mình buồn là cả thế giới đều không cảm nhận được hạnh phúc. Hoá ra cuộc sống trước giờ chưa từng dễ dàng với ai, con người càng trưởng thành càng cô đơn, nên đôi khi chúng ta luôn nghĩ rằng nỗi buồn theo ta đi đến suốt cuộc đời. Nếu mang trong mình những cảm xúc tiêu cực bạn chỉ nhận lại một cuộc sống màu xám mà thôi. Cho nên đừng ngại cho bản thân cơ hội có một cuộc sống tốt hơn bằng cách suy nghĩ tích cực. Nỗi buồn cũng giống như cơn mưa vậy, mưa rồi cũng phải tạnh, nỗi buồn cũng đến rồi lặng lẽ đi như vậy. Có bao giờ đứng giữa những sóng gió của cuộc đời bạn muốn biến nỗi buồn thành điều tích cực chưa? Chắc chắn là rồi đúng không nào, khi bạn trải qua nhiều đau thương mang theo tâm hồn chỉ toàn những vết thương. Theo thời gian bạn sẽ tự học được cách chữa lành vết thương của bản thân mà không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Lúc ấy, khi đối diện với nỗi buồn bạn sẽ tự biết biến nó thành niềm vui. Cho nên khi gặp nỗi buồn đừng vội bi quan nhé, cuộc sống sẽ không đưa đến thử thách vô nghĩa cho bạn đâu. Bởi nó luôn tràn ngập hương vị khác nhau, chúng ta đều là những con người bình thường cho nên bạn không thể dành mọi sự ưu ái về mình đâu. Hy vọng rằng bạn của ngày hôm nay sẽ lựa chọn cách mạnh mẽ bước ra khỏi nỗi buồn. Mình buồn đủ rồi, mình hạnh phúc thôi. Trí *Chạy trốn khỏi nỗi buồn được gì? “Sẽ chẳng được gì cả… Nếu đã là cảm xúc của bản thân xin đừng chối bỏ.” Khi ánh đèn của mặt trời vụt tắt thay vào đó là sự tĩnh lặng của bóng tối thì cũng là lúc thứ được gọi là cảm xúc thật của bản thân lên ngôi. Con người thường nghĩ về nỗi buồn như một mảng màu tiêu cực của cuộc sống, bất chợt nó vô tình ghé ngang qua trong một khoảnh khắc khiến chúng ta sợ hãi và muốn chạy trốn. Chạy trốn khỏi nỗi buồn, khỏi thực tại nhưng càng chạy nỗi buồn lại càng đuổi theo chúng ta nhanh hơn. Nghe thôi đã không muốn nó xuất hiện quá nhiều trong cuộc sống của chúng ta rồi đúng không nào? Nhưng biết làm sao được, khi nỗi buồn như một loại cảm xúc không thể thiếu trong thế giới này rồi. Cậu chẳng có cách nào chạy trốn khỏi nó cũng như khiến nó biến mất được. Đừng bao giờ chạy trốn khỏi nỗi buồn, thế giới nhỏ bé như thế, cậu nghĩ rằng nỗi buồn sẽ không tìm thấy cậu sao. Nó vẫn luôn đeo bám con người đến cuối đời, chúng ta không thể nào sống với một cảm xúc mặc định được đúng không? Sẽ có những lúc cuộc đời đem đến cho cậu vô vàn thử thách đến cả thời gian để cậu nghỉ ngơi cũng không có. Nếu không chịu thích ứng với nó thì cậu chỉ có thể cúi đầu trước nỗi buồn, sau đó những ngày còn lại cuộc sống của cậu chỉ toàn là mây đen mù mịt. Cuộc sống màu hồng chỉ có trong phim và tiểu thuyết thôi, thế giới ngoài đời thực khắc nghiệt vô cùng. Chúng ta đều chỉ là những người bình thường giống nhau cho nên cậu không thể bắt ông trời dành quá nhiều sự ưu ái về cậu đâu. Đừng sợ nỗi buồn nhé, có thể nó sẽ làm tổn thương tâm hồn của cậu rất nhiều nhưng đằng sau đó chính là bài học về giá trị cuộc sống. Nếu hôm nay cậu buồn vì vừa bị ai đó bỏ rơi, cậu buồn không thể hoàn thành công việc thật tốt hãy cứ cho phép bản thân yếu đuối. Nếu buồn đừng cố gắng gượng giả vờ vui vẻ, sống thật với cảm xúc của bản thân mình luôn là điều đáng trân trọng. “Nỗi buồn không đáng sợ, điều đáng sợ là cậu không có đủ dũng khí để đối diện với nó.” Tác giả Dương Hạnh * Bản quyền bài viết thuộc về Khi chia sẻ, cần phải dẫn link, trích dẫn nguồn đầy đủ về Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ. Go HomePage Sách Hay 24H hoặc click Sách hay nhất mọi thời đại, Mua sách online, Bạn đắt giá bao nhiêu, Truyện cổ tích Việt Nam, Mùa xuân nho nhỏ, Tràng giang, Hịch tướng sĩ Review sách hay, sách hay nên đọc tại Sách Hay 24H.
Gửi cậu, người có một gia đình không trọn vẹn Tuổi thơ là khoảng thời gian rất kỳ diệu, nó có thể biến cậu trở thành một người hạnh phúc hoặc một người luôn mang trong mình những u uất. Sự đẹp đẽ của nó được thông qua những gì cậu được trải nghiệm. Nhưng có lẽ trong chúng ta, chẳng mấy ai được vô lo vô nghĩ, không cần phải gánh chịu nữa áp lực, nỗi đau từ cuộc sống. Những Dòng Tản Văn Hay Về Cha Mẹ Tản Văn - Yêu xa đau lắm người ơi Tản Văn - Nỗi buồn là một phần của cuộc sống Ngày bé, tôi thích nhất là cùng đám bạn rong chơi trên đường làng, chúng tôi cùng chơi đủ các trò chơi, nhưng hễ đến gần giờ cơm trưa, lại có vài đứa bị mẹ đến tận nơi vụt roi vào mông, vừa đi về, vừa khóc nức nở. Dần dần, đám bạn tôi cũng bị ba mẹ gọi về hết, chỉ còn mình tôi cô đơn đứng dưới gốc bàng nhìn theo bóng lưng đã khuất của bọn nó, lòng thầm ghen tỵ. Có thể đám bạn tôi cảm thấy điều đó thật tệ, nhưng tôi lại luôn ao ước được ba mẹ quan tâm như vậy. Ba tôi là một gã nghiện rượu, suốt ngày chìm trong cơn say, hễ về đến nhà nếu không cãi nhau với mẹ thì cũng là ngủ một giấc thật dài. Cuộc sống của ba là thế, luôn bận rộn với bia rượu, cờ bạc. Nên chẳng mấy khi có dịp nói chuyện cùng tôi, mặc dù đều là người một nhà. Mẹ tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Mẹ lam lũ vất vả, gánh trên đôi vai gầy cả phần trách nhiệm của ba. Vì mẹ luôn bận rộn với công việc, nên tôi cũng chỉ đôi ba lần khi tâm sự cùng mẹ. Đến năm tôi lên mười, ba mẹ cũng ly hôn sau ngần ấy năm chung sống không hòa thuận. Tôi tuy buồn, nhưng vui cho mẹ hơn. Vì sau này, mẹ không còn phải chịu đựng, không còn phải khóc thầm trong những đêm đông dài. Nếu được quay lại, tôi chỉ mong tần suất những lần ba mẹ cãi nhau ít đi, tôi được ba quan tâm hơn, được mẹ dỗ dành như đám bạn chơi cùng. Nhưng có một số mong ước, dù cậu cố gắng hoàn thiện bản thân, chăm chỉ làm hết sức mình cũng chẳng thể nào với tới. Và mong ước của tôi là một trong số đó. Thoạt nhìn, nó thật giản đơn biết mấy, nhưng đối với gia đình tôi lại là một điều rất xa xỉ và quý giá, mà ngỡ tôi có dùng cả cuộc đời mình cũng chẳng thể chạm đến, dẫu chỉ là một lần duy nhất. Mỗi lần nghĩ đến đây, tôi đều không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Nhưng những nỗi đau và tủi thân của mình, tôi chỉ giữ kín trong lòng, không dám để mẹ biết, tôi sợ mẹ lại hay khóc thầm vì tủi phận mình, và cũng vì thương cho phận tôi. Với những đứa trẻ như chúng ta, tuổi thơ là khoảng thời gian rất tối tăm và bi thương. Chúng ta đều thiếu vắng tình thương yêu của ba, hoặc mẹ. Đều chứng kiến cảnh tượng mà cứ ngỡ cả đời sẽ chẳng thể nào quên, nghe thấy những lần cãi vã kinh khủng từ ba mẹ, hứng chịu cảm giác bị bạn bè cười chê, hay gán cho cái mác "không cha, không mẹ". Dẫu thế nào, vết nứt trong hôn nhân của ba mẹ cậu không phải là lỗi của cậu. Vốn dĩ, mọi người nên yêu thương những đứa trẻ như chúng ta, những đứa nhỏ luôn phải chịu thiệt thòi từ cuộc hôn nhân lầm lỡ ấy, và không được trải qua một tuổi thơ êm đẹp, vô lo, vô nghĩ như chúng bạn. Vậy nên, đừng bao giờ tự trách bản thân khi nghe mẹ hoặc ba nói rằng "vì con mà ba/mẹ phải cố sức hàn gắn cuộc hôn nhân đã đến bên bờ vực đổ vỡ." Có lẽ, khi ba mẹ cậu cãi vã, cậu đã từng nhiều lần ngồi co ro một góc, lặng lẽ nhớ về những kí ức xưa cũ, khoảng thời gian mà gia đình cậu đã từng rất hạnh phúc. Tớ nghĩ tuy nó ngắn ngủi nhưng khoảng thời gian đó thật sự đáng nhớ với cậu. Nhưng tất cả giờ cũng chỉ còn là kỷ niệm, chúng ta đừng nên mãi tiếc nuối về nó. Hãy học cách chấp nhận thực tại, trân trọng người luôn bên cậu, nuôi dưỡng và yêu thương cậu. Vì cậu xứng đáng có những phút giây được yêu thương, bao bọc, dù cho cậu đang là một đứa trẻ hay đã là một người trưởng thành. Tớ từng nghe ai đó nói rằng “Trong đời mỗi người sẽ có một thời điểm không thể quay đầu lại. Cũng trong vài trường hợp, thời điểm đó là lúc cậu không thể tiếp tục được nữa. Và khi ta chạm đến thời điểm đó, mọi thứ ta có thể làm chỉ là im lặng chấp nhận sự thật. Đó là cách mà chúng ta tồn tại…” Hãy nhìn qua ô cửa sổ, mặt trời vẫn đang dốc sức chiếu rọi những tia nắng cuối chiều, hoàng hôn thật đẹp biết bao. Hãy vực tâm hồn dậy khỏi quá khứ bi thương ấy, sống tiếp với những niềm hạnh phúc dù là lớn lao hay nhỏ nhoi xung quanh cậu. Và tớ tin rằng, ai trong chúng ta cũng đều sẽ tìm thấy người yêu thương mình vô điều kiện, ngoại trừ ba mẹ. Hy vọng sau những tháng ngày bão giông ấy, chúng ta đều có thể tìm cho mình một nơi trú ẩn tốt nhất. Vì thế, trong thời gian này, đừng để sự tiêu cực từ cuộc hôn nhân của ba mẹ cậu đánh lừa rằng nó là con quái vật to lớn, không thể bị cậu đánh gục, thật ra nó lớn hay nhỏ, đều do chính cậu quyết định! Viết bởi Tuyết Hồng
Văn học rất đa dạng và phong phú, ngoài các tác phẩm thuộc thể loại thơ, ca, kịch, tiểu thuyết, còn cả những thể loại khác như tiểu phẩm, tùy bút, truyền kí, tản văn,… Thể loại tản văn rất đặc biệt, không chăm chút từ ngữ, câu lệ mà được viết theo lối trần thuật, mượn vật để truyền tải tâm tư, tình cảm đến độc giả. Hôm nay, Wiki Cách Làm sẽ gửi đến bạn những cuốn tản văn hay nhất về tình yêu để chúng ta cùng trải nghiệm những cung bậc cảm xúc thông qua các quyển sách này. Contents1 Những cuốn tản văn hay nhất về tình yêu lãng mạn nên đọc qua một 1. Thương mấy cũng là người dưng – Anh 2. Ngày trôi về phía cũ – Anh 3. Người yêu cũ có người yêu mới – Iris 4. Thương nhau để đó – Hamlet Trương, Iris 5. Nếu biết trăm năm là hữu hạn – Phạm Lữ 6. Tình yêu là không ai muốn bỏ đi – Phan Ý 7. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi – 8. Yêu như một cái cây – Dung Keil 1. Thương mấy cũng là người dưng – Anh Khang Thương mấy cũng là người dưng là một cuốn tản văn hay về tình yêu, gợi cho bạn hoài niệm về tâm trạng man mác buồn khi sắp phải kết thúc một mối quan hệ. Những xúc cảm đến từ những khoảng lặng không tên đan xen vào mối quan hệ lẽ ra phải nồng nhiệt, ồn ào. Ở đây, bạn sẽ được trải lòng với những mối tình đẹp nhưng dang dở, đâu đó bạn sẽ tìm thấy chính bóng hình tuổi trẻ của chúng ta. Đó là cái thời ai cũng trải qua và để lại cho chúng ta nhiều tiếc nuối nhất. 2. Ngày trôi về phía cũ – Anh Khang Ngày trôi về phía cũ được xem là một trong những cuốn tản văn hay nhất về tình yêu thời tuổi trẻ. Đọc tác phẩm, bạn sẽ cảm nhận được sự thấu hiểu, chia sẻ của tác giả thông qua những mạch cảm xúc vụ vặt, góp nhặt từ những năm tháng nông nổi, bồng bột thời mới lớn. Đâu đó trong cuộc đời, đã từng thương một người như vậy, và cũng đã từng đau như vậy… “Hỏi một người “Làm sao để khóc” khi nỗi buồn oằn vai mà khoé mắt vẫn còn ráo hoảnh. Người ta trả lời “Vì nỗi buồn chưa đủ để bật thành tiếng khóc, vì mình từng trải qua những nỗi buồn còn tồi tệ hơn thế nên tuyến lệ đã chai lì đó thôi” 3. Người yêu cũ có người yêu mới – Iris Cao Chia tay luôn là sự kết thúc đau đớn nhất, “người yêu cũ” luôn là danh xưng xót xa nhất. Đã từng bên nhau, từng là tất cả của nhau nhưng giờ đây tất cả chỉ như một giấc mơ đẹp đẽ mà bạn vừa tỉnh giấc. Những cảm xúc lắng đọng, xót xa về sự kết thúc của một mối tình, và là sự khởi đầu của dằn vặt, của những buồn đau không tỏ. Tất cả sẽ được mô phỏng trong cuốn tản văn này. Cuốn sách thay lời muốn nói của những con tim đã từng yêu và từng mong đợi, khắc khoải trong tiếc nuối hoài niệm khi “người yêu cũ có người yêu mới”. 4. Thương nhau để đó – Hamlet Trương, Iris Cao Thương nhau để đó là những xúc cảm về nỗi trăn trở, những suy nghĩ, ánh nhìn về cuộc sống, những bài học về cách cư xử đơn giản nhưng lại mang tính triết lí sâu sắc. Tác giả sử dụng giọng văn nhẹ nhàng, nữ tính để viết về những cảm xúc sâu lắng của con người đang yêu và có cả những tiếc nuối, xót xa cho một mối tình dang dở. Tất cả quyện vào nhau tạo nên một mạch cảm xúc hoàn hảo, đây chính là điều tạo nên giá trị cho tác phẩm. 5. Nếu biết trăm năm là hữu hạn – Phạm Lữ Ân Thời ấy, cái thời mà chúng ta đã từng sống vội, yêu vội và cũng vội buông bỏ khi trong lòng còn nhiều vướng bận để rồi sự tiếc nuối cứ đeo bám ta trong suốt quãng đời ấy. Chúng ta đã từng nghĩ cuộc đời quá dài còn mình thì quá trẻ để đi chậm lại và sống lâu hơn. Đến khi ngoảnh lại thì ta bất giác phát hiện ra những khoảnh khắc sống của chúng ta chưa bao giờ trọn vẹn. Tất cả những điều ấy sẽ được gói gọn trong cuốn tản văn Nếu biết trăm năm là hữu hạn của Phạm Lữ Ân. Cuốn sách này còn là một lăng kính cầu vồng phản chiếu vẻ muôn màu của cuộc sống mà có lẽ ta chưa từng biết đến. 6. Tình yêu là không ai muốn bỏ đi – Phan Ý Yên Tình yêu là không ai muốn bỏ đi bao gồm 27 tản văn và 8 truyện ngắn. Đây là những câu chuyện nhỏ viết về tình yêu, tình bạn và cuộc sống được chắt góp từ những mảnh ký đời thường tạo nên cảm giác gần gũi, thân quen cùng sự chân thành ngay trong từng dòng cảm xúc mà tác giả mang đến cho độc giả. Phan Ý Yên sử dụng giọng văn nữ tính, nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, đầy sâu sắc để truyền tải tâm tư đến người đọc “Mối tình đầu tiên đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên. Mối tình đầu tiên chính là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô – tình – so – sánh với người ấy. Là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong tim bạn. Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn”. 7. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi – Gào Gào nổi tiếng với những cuốn tiểu thuyết tình yêu lãng mạn dành riêng cho phụ nữ và Chúng ta sẽ ổn thôi là một cuốn tản văn nổi bật cá tính văn chương của cô. Lời văn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, lãng mạn nhưng thực tế. Những mối tình cho đến hồi kết chỉ còn lại sự tiếc nuối trong vô vọng để rồi phải tổn thương. Người phụ nữ ấy rồi sẽ ổn thôi, sẽ đẹp hơn với tâm hồn nhiều vết xước, cô ấy vẫn kiêu hãnh bước đi về phía trước và thôi đặt cược cuộc đời của mình vào một người đàn ông. 8. Yêu như một cái cây – Dung Keil Yêu như một cái cây là những câu chuyện có thật, những cảm xúc thật của chính cuộc đời mình mà tác giả muốn gửi gắm đến độc giả như những lời sẻ chia. Cuốn tản văn đã tạo nên một sự gần gũi, chân thành và chạm đến trái tim của độc giả. Dẫu cho cuộc đời cố vô tình như thế nào thì vẫn luôn giữ trọn tình yêu ấy, một tình yêu vẹn nguyên, khắc cốt ghi tâm. “Có lẽ em đang rất ngạc nhiên khi anh không dặn em yêu như những người can đảm, yêu như những người trưởng thành mà lại là yêu như một cái cây. Anh không có ý nhắc đến truyện ngắn “Cây, lá, gió” từng nổi tiếng một thời. Anh chỉ đang cố nói với em về những điều chúng ta cần và nên có để gìn giữ một tình yêu bền lâu như ta mong ước. Những điều đó, lạ kì thay đều hiện diện trong những chiếc cây em dễ dàng bắt gặp đâu đó trên đường đi, trong khu vườn gần nhà em hay trong giấc mơ đêm tươi đẹp. Anh mong em có một tình yêu bình lặng mà đậm sâu như những sợi rễ của cây luôn bám sâu vào lòng đất, dẫu giông tố, dẫu phong ba cũng không thay đổi”. Trên đây là 8 cuốn tản văn hay nhất về tình yêu dành cho những ai đang có cùng cảm xúc. Mỗi cuốn sách là một câu chuyện riêng nói lên những cuộc tình dang dở, những nỗi niềm mà người viết muốn gửi gắm. Ở đâu đó có những câu chuyện đời thật được trải nghiệm với những diễn biến thật và cảm xúc thật nhất được tác giả truyền tải đến chúng ta. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Bài Liên Quan Điều hướng bài viết
Trong cuộc sống đâu ai thích sự cô đơn vây quanh. Cũng đâu ai thích rời xa người mà mình thương yêu nhất. Chẳng ai muốn cuộc sống đảo lộn khi mất đi một người thân thương bên cạnh. Nhưng cuộc đời mà, biết làm sao được, con người thì ai cũng đến lúc phải ra đi. Người đi rồi còn người ở lại sẽ như thế nào? Họ sẽ sống ra sao? Họ có vượt qua được nỗi đau mất mát ấy hay sẽ suy sụp trong chính nỗi buồn đó? Mất một người sẽ như thế nào?Nỗi đau ấy sẽ đi về đâu? Mất một người sẽ như thế nào? Đau, đau lắm! Như thể có dao cứa vào da thịt. Cảm giác như có ai đó xát muối vào vết thương đang rỉ máu. Nhưng không thể nào diễn tả được bằng lời để hiểu được hết sự chua sót ấy. Vết thương rồi cũng sẽ lành, nhưng nỗi đau ấy sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Thời gian qua đi, để lại nơi con tim là khoảng trống không thể lấp đầy. Là nơi tâm trí chứa đựng kỷ niệm của chúng ta. Đó là nỗi buồn mà tôi có thể cảm nhận được từ cô ấy khi nói về người đã cùng mình bao năm rời xa thế giới này. 50 năm, khoảng thời gian rất dài với một đời người để cùng nhau nương tựa. Sống lang thang ngày nay mai đó. Bữa ăn cũng không được trọn vẹn như bao người. Chia sẻ với nhau từng chút một, hỏi thăm nhau để tạo động lực sống qua ngày. Và rồi một ngày buồn của thành phố trong mùa dịch. Chú đã ra đi lặng lẽ và im ắng, con đường vắng tanh trong mùa giãn cách đã làm nỗi đau của cô tăng thêm. Chú đi không một lời từ biệt, ngồi yên vị chiếc xe lăn cũ kỹ. Dưới tán cây lề đường vắng lặng, trên tay chú vẫn cầm đồ ăn của các nhà hảo tâm giúp đỡ. Chú như đang ngủ gục trên chiếc xe lăn ấy, nhưng thực sự chú đã đi rồi, đi xa rồi. Chú đã để lại cô một mình với nỗi cô độc. Cô khóc, khóc rất lớn và không thể dừng lưng vào tường nhìn chú vẫn ngồi trên xe lăn mà nước mắt không ngừng rơi. Ai thấu cho nỗi đau mà người phụ nữ ấy đang chịu đựng. Ai có thể xoa dịu được trái tim đang rỉ máu của cô đây. Cô quỳ lạy vang xin để được đi theo và đưa chú đi tới nơi hỏa táng. Vì dịch bệnh nên đã ngăn cản cô đi theo, giọt nước mắt lăn dài trên má đã thể hiện được phần nào sự đau đớn ấy. Giọng nói như nấc lại từng cơn khi được hỏi thăm. Rồi sau khi chú ra đi thì cô sẽ như thế nào? Ai sẽ đi cùng cô suốt quãng đường đời còn lại. Ai sẽ là người cùng cô nương tựa sống qua ngày. Hay chỉ còn lại cho cô một nỗi cô độc sau sự mất mát lớn lao ấy. Có nỗi đau nào hơn, người gắn bó bao năm giờ đây chỉ còn lại ký ức buồn bã. Bầu trời xám lại, dòng người vắng lặng lại khiến cho nỗi đau ấy càng ngày càng dâng cao. Chú đã an nghỉ sau thời gian dài cực khổ chống chọi bệnh tật. Nhưng sự ra đi của chú cũng khiến cho cô suy sụp. Sài Gòn những ngày giãn cách, cô lại lang thang trên những nẻo đường quen thuộc của hai người. Sự cô đơn hiu quạnh nơi ấy sẽ ngày càng tăng thêm sự cô đơn nơi trái tim cô. Nỗi đau ấy sẽ đi về đâu? Thời gian qua đi, mọi chuyện cũng theo nó mà trôi vào dĩ vãng. Rồi sẽ chẳng ai để ý đến sự ra đi đau thương của chú và nỗi đau tâm hồn của cô. Nhưng đâu biết rằng, cô vẫn ôm nỗi buồn sâu thẳm ngày đó. Rồi sau này, cô cũng sẽ vượt qua. Cũng sẽ sống tiếp cuộc sống của mình mà không có ai bên cạnh. Rồi cô cũng sẽ chấp nhận được sự mất mát ấy. Chôn giấu nỗi đau vào ký ức để rồi cố gắng mỉm cười với cuộc đời. Và sống như thể sống cho cuộc đời của hai người trước đây. Một ngày nào đó cô cũng sẽ quên dần đi và tích cực trở lại như ngày trước. Vô tư vô lo để bước tiếp trên dòng đời cô độc. Ai rồi cũng sẽ mạnh mẽ và vượt qua nỗi đau của chính mình. Ai rồi cũng đứng lên để tiếp bước cuộc đời dang dở. Dòng người sẽ tấp nập trở lại, đông đúc và xô bồ. Sài Gòn sẽ lại ồn ào và náo nhiệt như ngày trước. Rồi ai cũng phải gác lại đau thương để hòa vào dòng đời ấy. Sống để tiếp tục quãng đời còn lại. Sống để lưu giữ kỉ niệm đã qua đi. Và sống cho mình cũng như sống vì cuộc đời của người khác. Sự cô đơn sẽ bao trùm chúng ta nếu không có ai bên cạnh. Nó càng trở nên mạnh mẽ hơn nếu một người thân thương rời xa. Cô độc, đó sẽ là cảm giác mất mát lớn lao. Dù cho có ai an ủi thì cũng không thể bớt đau buồn. Cuộc sống là vậy, sẽ chẳng ai có thể sống mãi bên cạnh chúng ta. Đến lúc nào đó họ cũng sẽ rời đi và để lại cho chúng ta một nỗi đau không ai hiểu được. Người đi người ở lại, chẳng ai nói với nhau một lời nào nữa. Cố gắng vượt qua là điều duy nhất có thể làm để sống tiếp với thực tại. Đau thương nào cũng sẽ qua đi, thời gian sẽ lưu giữ lại tất cả kỷ niệm. Để khi nhớ về chỉ còn là ký ức đã qua. Điều hướng bài viết
những tản văn buồn