nu hoang va ke cuop
Matt là chị đại nổi tiếng Thái Lan. Nhưng năm 2018, trên mặt báo bất ngờ xuất hiện hình ảnh Matt hẹn hò với Songkran Techanarong - chồng cũ của ngọc nữ Thái Lan Aff Taksaorn. Điều bất ngờ là nhiều tờ báo Thái chỉ ra rằng Matt và Songkran đã qua lại từ trước khi anh này ly
Truy lùng kẻ cướp đêm chuyên rình phụ nữ. Ngày 19/12, Công an huyện Quảng Ninh, Quảng Bình vừa bắt đối tượng Nguyễn Minh Tuấn (SN 2000, trú tại thôn Trường An, xã Gia Ninh, huyện Quảng Ninh, Quảng Bình), là thủ phạm gây ra hàng loạt vụ cướp tài sản với thủ đoạn rất
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Đón đọc truyện dài kỳ Kế hoạch cướp chồng vào 14h30 hàng ngày tại chuyên mục Làm vợ - Eva.vn để dõi theo diễn biễn câu chuyện nha. Kế hoạch cướp chồng (Phần 5) Quyên muốn thò một chân vào nhà cô, muốn cướp chồng cô, cướp vị trí của cô. Nếu chỉ
"Nhi thần tạ phụ hoang ban ân." Lý Kê quỳ trên mặt đất tạ ơn. Lúc này sợ là thánh chỉ của phụ hoàng đã tới Đông Cung rồi, quân vô hí ngôn, hắn còn ngăn cản không chỉ có vô dụng, còn sẽ làm mất lòng phụ hoàng của mình. Về phần Giang Cảnh Nghiên kia, kiếp trước
materi pkn kelas 1 sd semester 2 kurikulum 2013. Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp Tác phẩm mở đầu bằng một vụ xử ly hôn tại tòa án – bối cảnh làm việc của nhân vật nữ chính. Diệp Tề Mi - Một nữ luật sư chuyên thụ lý những vụ án ly hôn, vì đã trông thấy quá nhiều cặp vợ chồng trở mặt thành thù nơi tòa án nên nảy sinh tâm lý bài xích hôn nhân, quyết định theo chủ nghĩa độc thân. Cô là người cực kỳ mạnh mẽ và cá tính, ham mê công việc, luôn cảm thấy nếu như cuộc sống của mình thiếu vắng đàn ông thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Còn nam chính Thành Chí Đông lại là một người đàn ông luôn tràn trề nhiệt huyết với công việc, thích chinh phục những điều mới mẻ, luôn sẵn sàng di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Không có thời gian dành cho chuyện tình cảm và cũng chẳng mấy hứng thú với hôn nhân, anh chỉ cần một partner mà thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ va phải đời nhau? Tình bạn? Tình dục? Tình yêu? Vẫn duy trì phong cách dung hòa giữa hiện thực và lãng mạn như từ trước đến nay, với “Nữ hoàng và kẻ cướp”, Nhân Hải Trung muốn khích lệ những ai đang ngại ngần trước ngưỡng cửa tình yêu hãy dũng cảm bước qua để đón nhận hạnh phúc, như lời đề từ ở trang mở đầu tác phẩm "Có thể kết quả và mong muốn không giống nhau, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thử. Có thể rất nhanh hoặc rất lâu sau đó sẽ hối hận, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thử. Có thể chẳng ai là của ai mãi mãi, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thử. Không phải là mưu cầu mọi sự hoàn mỹ không thiếu sót, chẳng qua là vì chúng ta chỉ có thể sống với hiện tại. Cuốn sách này trân trọng dành tặng cho những ai đang chùn bước trước tình yêu".
Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, vào buổi sáng sớm mùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừa nhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người chẳng qua cũng chỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác, giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối hôm sau Thành Chí Đông phải ra sân bay, buổi sáng vơ lấy chìa khóa rồi đi vội vàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa có thêm một chiếc chìa khóa sáng đứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa mới, tay nắm yêu thích sự thách thức là bởi yêu thích thứ cảm giác hưng phấn, kích động dâng trào trong lòng khi đối mặt với thách thức, còn cô lại luôn mang lại cho anh những cảm giác tuyệt diệu như thế, dường như được trở lại thời trai trẻ đầy háo hức hăm hở của lần đầu tiên một mình chu du khắp các nước trên thế giới, muốn kiễng chân lên để lập tức được nhìn thấy kết quả, anh mỉm cười hạnh đợi đấy, Bảo Bảo, chúng ta hãy cùng chờ xem mèo nào cắn mỉu Tề Mi đang đánh răng, đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát, cũng không để ý, đến giờ cô đi làm như bình hôm sau xe đã sửa xong, ngồi vào chiếc ghế lái thân thuộc, khi đạp chân nhấn ga Diệp Tề Mi cảm thấy rất lại mấy ngày trước được người ta giúp đỡ, cô gõ cửa nhà hàng xóm muốn chính thức nói lời cảm ơn, tiện thể nói luôn những việc cần phải nói, nhưng sang mấy lần liền mà nhà hàng xóm vẫn bặt vô âm tín, đến tiếng sủa của Bối Bối cũng hoàn toàn biến công tác? Chuyển nhà? Di dân? Đứng trong thang máy thoáng suy nghĩ về việc này một phút rồi lập tức ném nó ra khỏi bộ nhớ, có những người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống, quan hệ mật thiết, sau đó đột nhiên biến mất, không có lý do, đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô hoàn toàn có thể hiểu Tề Mi gặp Ân Như thêm một lần nữa, cô ấy vẫn kiên quyết đòi li hôn, cô cảm thấy bất đắc dĩ “Tôi cảm thấy vấn đề của hai người chưa nghiêm trọng tới mức ấy, hay là thử ngồi lại với nhau xem?”.Ân Như vén mái tóc ngắn gọn gàng của mình ra phía sau, giọng nói chắc nịch “Tôi đã liên hệ với các thành viên của tổ công tác trước kia, họ rất nhiệt tình mời tôi tham gia vào dự án tiếp theo”.“Nhanh vậy sao?”.“Nếu còn chậm trễ tôi sẽ bị thế giới lãng quên”.Lại nhớ tới ánh mắt khẩn khoản của người đàn ông đó, Tề Mi cảm thấy nuối tiếc “Hãy thử suy nghĩ lại trong vòng một tuần xem sao? Tôi cũng cần thời gian để cân nhắc về xác suất thành công của vụ án khi ra tòa”.Cuộc nói chuyện đã kết thúc như thế. Hai ngày sau Thành Chí Đông trở về từ Nhật Bản, đứng ở sân bay Narita gọi điện cho cô, lúc đó cô đang ở văn phòng mỉm cười “Có cần em tới đón không?”.“Có lái xe rồi”.“Lái xe có biết đường về nhà không?”.Thoạt đầu anh không hiểu, sau khi nhớ ra tự nhiên thấy vui mừng khôn xiết “Không sao, anh có thể tự về, phải rồi, lần trước món cà tím đó rất ngon, anh cứ nhớ mãi”.Đúng là rất thẳng thắn, lúc đòi ăn cũng vẫn lý lẽ hùng hồn như thế, cô cười thành tiếng “Em biết rồi, sẽ làm một bàn toàn các món cà tím cho anh no căng bụng mới thôi”.Anh rất muốn nói, cho dù có chết no anh cũng sẵn lòng nhưng vui quá, nên anh còn mải sân bay trời đã gần tối, trực tiếp cho lái xe nghỉ phép, anh tự mình lái thẳng xe về khỏi xe anh ngẩng đầu lên nhìn, giờ thì anh biết mình phải tìm ô cửa sổ nào kìm được anh nhoẻn miệng cười, từ ô cửa sổ nhỏ hắt ra một quầng sáng màu vàng, phía trong ô cửa đó có phòng bếp có ghế chân cao, cô đang ngồi trước quầy pha chế xem sách, trong chiếc nồi cạnh đó đang hấp gà, tiếng nước sôi nhẹ, có tiếng mở cửa, cô mỉm cười đứng vào cửa anh đã nhìn thấy một đôi dép lê còn mới được đặt cạnh tủ giày, loại to, màu kem sạch sẽ dễ chịu.“Hey”. Tề Mi khẽ chào, cô mặc bộ quần áo ở nhà đứng trước mặt anh, đôi dép cô đi màu kem, xinh xắn, gót chân trắng trẻo thấp thoáng hiện ra trên đế dép, lòng bàn tay anh nóng bừng, anh đóng cửa, sau đó ôm chặt lấy cô mà hôn.“Này!”. Vừa cười cô vừa đẩy anh ra, hoàn toàn không có tác dụng, cơ thể như bị nhấc bổng lên, khi được đặt xuống thì đã ở trên môi anh nóng bỏng, nhanh chóng mơn man theo cổ cô xuống phía dưới, bộ đồ mặc ở nhà khá rộng, những ngón tay anh bắt đầu ngang ngược đánh thành chiếm đất, thân thể đột nhiên mát lạnh, cô kêu lên “Kẻ cướp, em còn đang nấu dở đồ trên bếp”.Mặt đã vùi vào ngực cô, nghe thấy vậy anh ngẩng đầu lên, cười rất tươi “Không sao, mình có thể cùng vào bếp”.Trời ạ, cô muốn lườm anh một cái, nhưng cô nằm ngửa trên giường, tay bị anh giữ chặt, giữa hai đùi đột nhiên nóng lên, anh đã mạnh mẽ đưa vào, khoái cảm trào dâng, cô bắt đầu thở được rồi, được rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô đầu hôm sau họ cùng ngồi ăn sáng, chỉ là món sữa đậu nành bình thường nhất, cô thích ăn quẩy nhưng lại sợ nhiều dầu mỡ, lần nào ăn cũng bỏ thừa một nửa suất, anh thấy vậy liền nhăn trán, một đũa gắp hết vào bát, sau đó đẩy bát vằn thắn lại, “Ăn hết đi”.“Em vẫn còn sữa đậu nành, anh tự ăn đi”.“Em chỉ ăn một ít vậy có thể no sao? Em là gà đấy chắc?”.“Hàng ngày em vẫn ăn như vậy, ăn nhiều dầu mỡ rất dễ béo”.“Béo anh vẫn thích”.Cô phì cười, “Em đâu cần anh thích hay không, duy trì vóc dáng là sự nghiệp cả đời của phụ nữ”.Sự nghiệp… mặt anh tối sầm, sự nghiệp cả đời của Nữ hoàng luật sư Diệp Tề Mi chỉ là duy trì vóc dáng, phục lúc cười nói Diệp Tề Mi vô tình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính sạch sẽ sáng loáng, vẫn còn rất sớm, không có nhiều người đi trên đường, đột nhiên cô thoáng nhìn thấy một đôi nam nữ, rất quen, cô chăm chú dõi theo.“Chuyện gì thế?”. Thấy cô cứ nhìn vào một điểm mà không nói gì, anh cũng tò mò, vừa hỏi vừa nhìn theo ánh mắt hè nên trời sáng rất sớm, con đường trong khu chung cư khá yên tĩnh, chỉ có vài người qua lại, liếc mắt khắp một lượt không thấy gì đáng chú cô lại nhìn rất chăm chú, nét mặt dần trở nên nghiêm kia đường là một tòa chung cư cao tầng, một nam một nữ vừa bước từ đấy ra, người đàn ông cao to, nước da đen, bước đi khá nhanh, người phụ nữ mặc một chiếc váy liền thân khá rộng so với cơ thể, đang cắm cúi đi theo phía sau anh ta, nhưng sải bước khá hẹp, xem ra rất vất vả, đến đầu đường người đàn ông đó dừng lại, cô ta liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ngẩng đầu lên nói câu gì Tề Mi không kịp nghĩ nhiều, trước ánh mắt kinh ngạc của Thành Chí Đông rút điện thoại ra chụp lại cảnh đó, sau đó đèn đỏ chuyển xanh, họ lại bước tiếp, nhanh chóng ra khỏi tầm mắt của cô.“Tề Mi?”. Càng lúc càng cảm thấy kì quái, Thành Chí Đông cất giọng nghi hoặc.“Anh không ăn nữa à?”. Cô quay lại nhìn, đẩy bát vằn thắn về phía anh “Anh ăn nhé, em phải đi rồi”. Nói xong cô dứt khoát đứng dậy, định đi thẳng ra kéo cô lại, “Cùng đi đi”, nói xong vơ vội chìa khóa xe trên bàn rồi đứng của họ đều đỗ bên đường, cái trước cái sau, màu đen và màu đỏ, khi hai xe song song với nhau cùng hạ cửa kính xuống, anh thò đầu ra bảo “Bảo Bảo, lái xe cẩn thận, buổi tối đợi anh”.Tâm trạng rối bời vì cảnh vừa nhìn thấy, Diệp Tề Mi nhướn mắt nhìn sang phía anh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường “Được, em biết rồi”.Điều hòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gió thổi nhè nhẹ, trả lời xong cô lại tiếp tục nhăn trán suy tư, đồng hồ trên cột đèn giao thông đang nhảy số, cô định từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầu qua vẫn đang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khác nhau, từ xe cô muốn nhìn anh phải hơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô, cảm giác như không muốn rời đi, như rất lưu tim cô như tan chảy, mỉm cười “Nhớ về sớm nhé, em đợi anh”.Tới văn phòng cô giở lịch làm việc, kín khi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làm việc gì, cô lấy máy điện thoại ra xem lại bức ảnh vừa quen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khó quên, ví dụ như Liêm vốn không phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũng gặp những trường hợp thân chủ thuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợ mình. Ném ảnh vào mặt đối phương cảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nước đó thì không thể cứu vãn được cũng chẳng sao, nếu hoàn toàn tin tưởng nhau thì đã chẳng tới mức phải li hôn. Đến cô đôi khi cũng phải cầm theo thẻ luật sư âm thầm đi thu thập chứng cứ, đấy là việc hết sức bình lần này cô cảm thấy khinh lẽ là vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô không muốn Ân Như li hôn, cô hi vọng người phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đã sai, cuối cùng có thể tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ đã nhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm, ít nhất thì lần này, hi vọng bọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽ đến được nơi bằng phẳng, để cô có thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh mắt khẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hôm đó vẫn như hiện ra trước mắt, cô có cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Như đã sai lầm, tìm lại chính mình không cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏ tất hình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữ kia đang cố gắng ôm chặt lấy cánh tay Liêm Vân, thái độ thần được, cô đã sai, có một bài hát tên là Em là mặt trời của anh, cô đã từng được nghe khi tham dự bữa tiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới của người đàn ông đó xuất hiện hai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọng mọi người có thể rút lui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ[1] phải bắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không có đất chôn thây.[1] Hậu Nghệ là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặt trời để đem lại cuộc sống yên bình cho loài lịch làm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phải gặp nhau vào buổi tối, anh chàng kêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm sau cuộc họp, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đến nhà hàng gặp Ân đến trước, đúng giờ là một đức tính đẹp, Ân Như đến rất đúng giờ, không còn mặc bộ đồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó là chiếc váy liền nhiều màu, cổ vuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổ dài kiêu kì, bước chân nhanh nhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rất mạnh mẽ, khiến ai cũng phải ngoái rất vui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiên nhớ lại tấm ảnh còn lưu trong máy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nói gì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dài não ông nhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đã nhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mại yêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô phải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rất nhanh, sau đó nhìn nhau cười “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.“Rất tốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mình nói năng không được lưu loát.“Tôi vừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trở lại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luận về dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờ giấc hơi đảo lộn”.“Vậy sao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.“Đừng nhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Cô ấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.“Vậy còn anh Liêm thì sao?”.“Anh ấy à?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ “Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”.Không ngờ mặt Ân Như ửng hồng “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chị xong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thông suốt”.Đúng là ngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chú lắng nghe.“Sự nghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quay lại với công việc cũ”.“Anh ta cũng đồng ý?”.Mỉm cười, Ân Như gật đầu “Không cần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anh ấy có ý kiến gì khác”.“Sau đó thì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ở sân bay?”.“Vốn mình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mình cũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.“Như vậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, cô lẩm bẩm.“Xin lỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác, hôm ấy nhìn thấy chị tôi đã nghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi mà không nói không bằng đứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật của mình không hề khó, phải vậy không?”.Cô ấy mỉm cười, thần sắc vui như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay cô không nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như, nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt điện thoại di động trong tay, biểu hiện phức tạp.“Chuyện gì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như nhẹ nhàng hỏi.“Chị có còn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạo muội, nhưng đã hợp nhau thì không cần thời gian quá lâu, họ là bạn nghĩ một chút, Ân Như gật đầu “Đã qua cái thời lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìn thấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát vòng tay của anh ấy, biết rằng trong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến tôi hạnh phúc và an tâm”.Nếu trái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng, Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc “Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cần phải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi vọng chị hạnh phúc”.Ân Như đưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định “Chỉ cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ không thể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh với người khác thì việc cứu vãn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham vọng sẽ lâu bền với cùng trời đất, chỉ cần biết đến hiện tại thôi”.Nói hay lắm, Diệp Tề Mi nới lỏng tay cầm điện thoại mỉm cười, cũng có thể là hiểu lầm, cũng có thể thấp thỏm, nhưng việc vợ chồng nhà người ta, cô không có lí do gì để can thiệp vào.“Có việc gì thì cứ gọi tôi”.“Không có việc gì cũng sẽ tìm chị, huống hồ không có chuyện mà tìm chị thì vẫn tốt hơn, tuy nhiên, phí luật sư hôm nay tôi vẫn sẽ trả đúng theo thỏa thuận”.“Được rồi mà, việc ủy thác cũng hủy rồi, còn nói gì đến phí luật sư nữa. Tôi mất vụ này, bữa cơm hôm nay chị mời đấy”.Về đến nhà đã gần mười giờ, Diệp Tề Mi muốn gọi điện thoại, nhưng lại cảm thấy vô nghĩa, cô soạn một tin nhắn “Chí Đông, em đã về nhà rồi”, tự nhiên cảm thấy mình thật nực cười, cô bấm nút xóa xóa tin nhắn thì chuông điện thoại reo vang, giọng Thành Chí Đông rất vui vẻ “Bảo Bảo, anh đang trên đường về, em về nhà chưa?”.“Em vừa về”. Thần kinh căng thẳng cả một ngày tự nhiên chùng xuống, khóe miệng cong lên, cô nhẹ nhàng trả lời.“Được rồi, khoảng hai mươi phút nữa anh về”.“Đừng lái xe nhanh quá, cẩn thận anh nhé”, cô nói hết sức tự nhiên, nói xong cúp máy đi vào phòng ngủ, muốn tắm nhưng cảm giác thật mệt mỏi, cô cứ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ thất như chỉ chớp mắt đã có tiếng gõ cửa, giọng anh từ phòng khách vọng vào “Bảo Bảo?”.“Em ở trong này”. Cô đáp tiếng bước chân lại gần, anh đi vào phòng ngủ, “Sao không bật đèn lên, Bảo Bảo”.“Chí Đông”. Ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Tề Mi đưa tay chút không hiểu, nhưng Thành Chí Đông vẫn nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng tay anh thật ấm áp, thật mạnh mẽ, vừa về đến nhà, mùi thơm cơ thể hòa lẫn mùi thuốc lá và mùi vị của thức ăn phảng phất, rất yên tâm.“Anh ăn gì rồi? Hình như có mùi thuốc lá”. Cô vùi đầu vào ngực anh nói nhỏ.“Đãi tiệc, quan chức trong thành phố này thật thích hút thuốc, có mùi sao?”.“Ừ, rất mùi”.“Anh đi tắm đã”. Anh ngẩng đầu lên, quay người đi vào nhà bị ôm chặt, cô nhất định không cười, đứng lại, trong bóng tối anh vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình đang đứng “Anh hiểu rồi, Bảo Bảo, mình cùng tắm nhé”.Cơ thể dễ dàng bị anh bế bổng lên, cô kêu khẽ, sau đó không nhịn được bật cười. Anh đưa tay ra với lấy bao cao su, không thoát ra được, cô đã bị bế thẳng vào phòng tắm, bồn tắm rất lớn, nhưng anh bước vào thì không gian như bị thu hẹp lại, nước ấm xối lên vai lên mặt hai người, trong suốt lóng lánh.“Kẻ cướp!”. Cô đưa tay ra đẩy, nhưng cơ thể bị anh kéo xuống, dưới nước khó giữ thăng bằng nên cô cứ thế trượt ngã, nửa người vắt lên thành bồn tắm thò ra bị hai tay của anh ôm chặt, sau lưng ấm nóng, nơi mềm mại nhất cảm nhận được sự cứng rắn của anh, chẳng còn khí thế gì nữa, cô không ngừng rên rỉ xin tha “Chí Đông, Chí Đông”.Chẳng có tác dụng gì, những câu rên rỉ xin tha cứ nhỏ dần, nước trong bồn tắm bắt đầu dềnh ra, trào xuống nền gạch, anh mạnh mẽ, một tay ôm ngực cô một tay ôm lấy eo, cẩn thận lấy thành bồn tắm vững chắc làm điểm tựa, trong lúc thở gấp, giọng anh vang lên dịu dàng “Bảo Bảo, Bảo Bảo”.Rất sung sướng, nhưng sao mắt cô lại ướt nhòe, vốn toàn thân đã ướt sũng, lại quay lưng lại với anh nên Thành Chí Đông hoàn toàn không nhận nước ấm nóng vẫn không dừng chảy xuống từ vòi hoa sen, Diệp Tề Mi quay người lại ôm chặt lấy anh, giọng cô mơ nghe rõ, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô “Em nói gì thế?”.Cô nhìn lại anh, mắt sáng long lanh, giọng vẫn rất nhẹ, nhưng lần này từng chữ từng từ rất rõ ràng “Chí Đông, em yêu anh”.“Anh cũng yêu em, rất yêu em”. Anh cười, phủ mình xuống hôn lên môi cô, môi răng quấn lấy nhau, như muốn ướm cả tim mình cho nhắm mắt thả lỏng cơ thể tận hưởng khoái lạc, nhưng trước mắt cứ thấp thoáng những hình ảnh chạy qua, toàn là những người những việc hỗn loạn chẳng liên quan đến mình, vết hằn đỏ trên cổ tay hiện ra khi tay áo được xắn lên, ánh mắt khẩn thiết của Liêm Vân, cô gái xõa tóc bước thấp bước cao chạy theo anh ta, ánh mắt tràn đầy hi vọng của Ân Như trong nhà cùng sau khi đã bình tĩnh lại anh nằm xuống nước, ôm chặt cô trên người nhắm mắt mỉm thở trở lại bình thường, cô nghiêng đầu hỏi anh “Anh cười gì thế?”.Vòng hai tay ôm lấy người cô, Thành Chí Đông vẫn tiếp tục cười.“Này!”.“Gặp được em thật tốt, anh chỉ muốn ở bên em”.Im lặng, cô thả lỏng cơ thể, bất giác thở một người nữa trong cuộc sống, nhưng cũng vẫn sống như bình việc của Diệp Tề Mi bận rộn, Thành Chí Đông còn bận hơn, thời gian thực sự ở Thượng Hải không nhiều, nhưng hai người đều rất thỏa mãn với tình trạng hiện giờ, cùng sung sướng tận hưởng kiểu quan hệ như thế nghiệp thuận lợi, tìm được một nửa của mình, lại không phải hoàn toàn thay đổi cuộc sống cá nhân, sau đó đến Diệp Tề Mi cũng thường xuyên nghĩ, nếu có thể cứ thế này mãi mãi thì còn gì ngày vui vẻ qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sang thu, mặt trời tắt nắng càng ngày càng sớm, những cơn gió bắt đầu có hơi khí trong phòng họp ở đại bản doanh của tập đoàn Liêm Thị rất nóng, vừa đặt bút ký trên trang giấy in hợp đồng trắng tinh, hai người đàn ông buông bút rất dứt khoát, mạnh viên hai bên đều đã vất vả gần cả tháng trời giờ ai nấy đều tươi cười, cùng đứng dậy với qua bên kia bàn nhiệt tình bắt tay đối Vân cũng đứng dậy đưa tay ra bắt tay Thành Chí Đông rất chặt, “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.“Hợp tác vui vẻ”. Thành Chí Đông cũng sảng khoái đáp tối theo thường lệ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, dự án lần này đàm phán hơn một tháng, là một trong những hợp đồng quan trọng trong năm nay ở Trung Quốc, đương nhiên cũng do văn phòng ở Thượng Hải chịu trách nhiệm, Thành Chí Đông không tham gia suốt quá trình, chỉ mấy ngày cuối cùng là bay về tham gia lễ ký kết để thể hiện sự trọng ngờ vừa gặp Liêm Vân đã có cảm giác như gặp lại cố nhân, mặc dù hoàn cảnh xuất thân của người đàn ông này khác xa anh một trời một vực, nhưng tính cách quang minh lỗi lạc rất hiếm thấy trong giới thương nhân, lời nói và hành động đều ăn ý với nhau, mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấy rất thân thiết, trên sân golf cũng là kì phùng địch thủ, hai người nhanh chóng trở nên cởi mở thân bàn tiệc hết người này đến người khác tới chúc rượu, chúc qua chúc lại, cứ vậy mãi cũng nhàm, Liêm Vân vỗ vai anh “Chí Đông, mình tới chỗ khác đi”.Kết quả là hai người cùng nhau đến một quán bar nhỏ kiểu Nhật, nằm ở góc một con đường khá yên tĩnh, bên ngoài treo một tấm rèm màu Sake của Nhật được hâm nóng, mùi hương ngây ngất, cốc nhỏ và tròn, chỉ dùng mấy đầu ngón tay để cầm, tên rượu cũng rất hay, gọi là Một giọt mất hồn.“Anh hay tới đây không”. Các khách hàng người Nhật thường mời anh tới những nơi riêng tư kiểu quán này, những món mà ông chủ quán mang ra đều có mùi vị rất khác biệt, mặc dù rất quen với những nơi như thế này nhưng anh có cảm giác nơi này không giống với phong cách của Liêm Vân, Thành Chí Đông vừa dùng đũa gắp sashimi vừa hỏi.“Không, đây là nơi tôi và bà xã đến vào buổi hẹn đầu tiên”. Rất ít động đũa, Liêm Vân uống hết cốc này tới cốc khác.“Bà xã?”. Lần đầu tiên thấy anh ấy nhắc tới vợ mình, Thành Chí Đông cười “Nơi này được đấy, lần sau đưa cô ấy tới, tôi cũng mang theo một người”.“Anh kết hôn rồi sao?”. Liêm Vân hơi ngạc nhiên, cùng là người trong giới doanh nhân, mặc dù trước kia không quen biết, nhưng cái tên Thành Chí Đông nổi như cồn, Liêm Vân chưa từng nghe thấy ai nói anh ta đã có gia thấy hai từ kết hôn, anh thở dài “Chưa, cô ấy không đồng ý”.Liêm Vân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh vội lấy bình rượu rót đầy cốc, kết luận một câu rất cảm xúc “Đừng nghĩ nữa, đàn bà trên thế giới này, chẳng có ai khiến chúng ta được yên ổn cả”.Bà chủ quán mặc bộ quần áo kimono mang một bình rượu được hâm nóng lên, nghe thấy vậy lấy tay che miệng cười “Anh Liêm lại than thở rồi, anh hãy khuyên anh ấy, toàn tới uống rượu một mình, thật chẳng vui gì cả”.“Vợ anh đâu?”.“Tối qua gọi điện thì thấy báo đang ở Mexico, giờ thì không biết, tôi nghĩ chắc đang ở một nơi nào đó ở Bắc Mỹ”.Trả lời như vậy… chẳng trách cứ phải than thở, giờ thì Thành Chí Đông đã Chí Đông không tiện hỏi nhiều, lấy tâm trạng anh ta không được tốt, anh cũng không uống nữa, quả nhiên là Liêm Vân uống say khướt.“Để tôi đưa anh về, đừng uống nữa”.“Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến”. Mặc dù đã líu hết cả lưỡi, nhưng nghe cách nói xem ra vẫn còn tỉnh được, anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình lần sờ tìm điện thoại, sau đó im lặng…Thưa ngài, thứ mà ngài đang cầm trong tay là bình rượu có biết không hả?Lại nhớ tới cảnh rất lâu trước đó anh đã phải kéo anh chàng ma men Andy về nhà, anh cười đau khổ, đưa tay ra lấy giúp anh ta chiếc điện thoại ở trên bàn, tay còn chưa chạm vào vỏ điện thoại thì nó đã đổ chuông, anh đập đập vào vai Liêm Vân “Này, anh có điện thoại, có nghe không?”.Vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện thế mà giờ đã nằm nhoài ra bàn không buồn nhúc tưởng anh tới vậy sao? Thôi vì tình bạn giữa những người đàn ông, anh nhấc dây bên kia một giọng nữ vang lên rất nhỏ, đặc sệt khẩu âm miền Nam, “Vân à?”.“Xin lỗi, Liêm Vân say quá, tôi đang định đưa anh ấy về nhà”.“Say rượu?”. Giọng nói kia có vẻ lo lắng, “Ở đâu? Có say lắm không? Hay là để tôi qua đấy đón anh ấy”.“Cô đến đón? Cô là ai?”. Không hiểu chuyện gì. Thành Chí Đông vừa nói vừa nhíu mày.“Tôi là vợ anh ấy”. Cô ta trả lời rất chắc chắn, không hề do Không phải đang ở nước nào đó ở Bắc Mỹ sao? Lẽ nào cô ta định đáp chuyên cơ tới đón?Rèm cửa lại mở, có khách vào, càng về đêm, quán rượu nhỏ này càng có nhiều khách đến. Thú vị hơn cả là những người đi theo hội rất ít, đa số là tới một mình, gọi một bàn sashimi, cùng với rượu Sake, cứ thế ngồi trầm ngâm Vân ngồi bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cảm giác mệt mỏi, anh quay lưng dựa vào quầy bar thở hắt tình liếc mắt thấy nơi chiếc bàn nhỏ ở một góc quán, có bóng một cô gái đơn độc ngồi đấy, trước mặt là một đĩa cá hồi đỏ tươi, trên bàn ăn chỉ có một món đó, cá được thái mỏng tan, dưới ánh đèn miếng thịt đỏ tươi gắp trên đầu đũa trở nên trong suố, khi uống rượu cô ta cứ cầm cả chiếc cốc nhỏ tròn đó mà ngửa cổ lên đổ vào họng, hai mắt nhắm hờ, uống xong rồi còn liếm một vòng quanh thường anh ít khi chú ý tới những chuyện nhỏ mà lại chẳng liên quan gì đến mình như vậy, nhưng hôm nay không khí thật quái dị, không thể kiềm chế ánh mắt của mình, bất giác anh đưa tay tìm điện thoại và bấm cần bấm từng số, ấn nút gọi nhanh, phải mấy hồi chuông đổ mới có người nhấc máy, giọng Diệp Tề Mi thong thả “A lô?”.“Tề Mi”. Vừa nghe thấy tiếng cô anh lập tức có cảm giác yên lòng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, anh nói chậm rãi “Em vẫn chưa ngủ sao?”.“Mấy giờ rồi? Em đang xem lại đơn khởi tố, còn anh?”.“Tối nay anh về đấy được không?”.“Được chứ”. Nếu anh là việc muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ về căn hộ của mình, thành thói quen rồi, hiếm khi lại nghe thấy anh nói kiểu này, Diệp Tề Mi nhíu mày “Anh đang ở đâu?”.“Một quán bar, nói chuyện với một ngườu bạn, nhưng anh ta say rồi”.“Quán bar? Anh uống rượu à?”.“Một chút thôi, anh đang đợi bà xã anh ta tới đưa anh ta về rồi qua chỗ em”.Không nhìn thấy cô, nhưng anh cũng cảm nhận được là cô đang nhíu mày ở đầu dây bên kia “Uống rượu thì không nên lái xe, em tới đón anh, cho em biết địa chỉ”.Cách nói này… chưa bao giờ có người nào nói với Thành Chí Đông như thế, cảm giác lạ lẫm, Thành Chí Đông hơi sững lại một đó phản ứng của anh là bật cười lớn, hành động của anh lúc này thật không phù hợp với không khí trong quán, đến bà chủ quán cũng nhìn anh với ánh mắt kì lạ, không biết nên giải thích thế nào, sau khi định thần lại anh lấy tay che miệng, nghiêng đầu sang một bên giả vờ bar này cách nhà cũng không xa, vòng qua vài con phố là đến, Diệp Tề Mi gọi taxi, anh can ngăn qua điện thoại “Em đừng đến, anh chỉ uống một chút thôi, hơn nữa muộn thế này rồi, để em đi một mình anh không yên tâm, quá nguy hiểm”.Xì, cô định nói mình từng tới những nơi hẻo lánh nhất để thu thập chứng cứ, xung quanh vắng vẻ không hề thấy bóng dáng nhà dân, ngồi trên kiểu xe bánh mì đi được nửa đường còn bị một toán cướp chặn xe đòi tiền mãi lộ, như thế mới gọi là nguy nói vậy nhưng đã quen nói ngắn gọn trong điện thoại, cuối cùng cô chỉ trả lời một câu “Em có dùi cui điện”.Oa, anh phục Tề Mi xuống xe nhìn thấy rèm cửa màu xanh, ba chữ Cư Tửu Ốc bị chia làm đôi, ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống, cảm giác ấm áp giữa tiết trời Q7 quen thuộc đỗ bên đường, thực ra hôm qua anh có về nhà, sáng nay còn ôm chặt lấy eo cô lười biếng không chịu dậy, nhưng giờ nghĩ tới cảnh sắp được gặp anh cô vẫn cảm thấy rất vui, còn chưa bước vào bên trong miệng đã nở nụ cửa lại lay động, có người bước vào, gió lạnh cũng theo đó ùa vào theo, Diệp Tề Mi mặc chiếc áo len rộng thùng thình cổ chữ V, cổ áo được đan bằng những sợi len xanh xanh hồng hồng rất đơn giản, bên trong là chiếc áo thun cao cổ màu đen, mái tóc đen dài buông mềm mại, cô nhanh nhẹn bước vào, nhìn thấy anh liền cười, nghiêng đầu nói “Hey”.Thành Chí Đông đã đứng dậy, ánh đèn trong phòng ấm áp dịu nhẹ, nhưng anh có cảm giác như đó là ánh mặt trời. Anh tiến tới phía trước nắm lấy tay cô, còn chưa kịp nói gì thì cô đã chỉ ra sau lưng anh nói “Bạn anh phải không? Uống say tới mức này sao?”.Thật làm anh mất mặt quá, Thành Chí Đông giải thích “Đấy là tổng giám đốc của tập đoàn Liêm Thị, anh đang đợi vợ anh ta tới”.“Liêm Thị?”. Diệp Tề Mi nhíu mày, bước lên phía trước vài bước, mặc dù Liêm Vân nằm sấp xuống bàn nhưng vẫn nhìn thấy nửa khuôn mặt, vừa rồi nhìn từ xa lại hơi tối nên không rõ, giờ đã đến gần hơn, cô lập tức nhận ra, quả nhiên đấy chính là người đàn ông mà cô đã có duyên gặp mặt một lần, không, nói chính xác hơn là hai cửa lại một lần nữa được vén lên, lần này khách là một cô gái đi một mình, bước chân khá rụt rè nhưng dường như mục đích rất rõ ràng, nhìn quanh quẩn một lượt, lập tức đi về hướng họ đang đứng, không kịp cả chào hỏi, đã lách qua hai người bọn họ tới bên cạnh Liêm Vân, hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta, giọng dịu dàng “Vân? Anh không sao đấy chứ?”.“Chị Liêm, cuối cùng chị cũng đến rồi”. Thành Chí Đông thở phào.“Cô ta không phải chị Liêm”. Diệp Tề Mi lạnh lùng đưa mắt nhìn, giọng cũng lạnh tanh, đôi môi mỏng xinh đẹp nhả từng chữ rõ khí gượng gạo, Thành Chí Đông đứng ở giữa đầu óc mù mịt chẳng hiểu gì, nhưng thấy tình hình có vẻ không ổn, phản ứng đầu tiên của anh là lay gọi Liêm ông có thứ tình anh em mà phụ nữ không thể hiểu được, trong tình hình này tình anh em đó được phát huy tới mức tối lay mạnh, đang say khướt nhưng Liêm Vân vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ, giọng nói khản đặc “Tiểu Vương, đến nhà rồi sao?”.Còn đến nhà nữa? Anh chết chắc rồi. Thật muốn túm tóc hất cho anh ta một cốc nước lạnh, Thành Chí Đông dùng sức, kéo anh ta đứng dậy “Liêm Vân, đây vẫn là quán bar, anh nên về nhà đi”.Ánh mắt chạm đúng vào người phụ nữ đứng trước mặt dần dần đã nắm được tiêu cự, Liêm Vân bắt đầu nhíu phụ nữ từ lúc nghe Diệp Tề Mi nói xong thái độ có phần lúng túng, lúc này càng có cảm giác chân tay luống cuống “Vân, em đến đưa anh về nhà”.“Sao cô lại đến đây?”.Vơ vội cốc nước lạnh nhét vào tay anh ta, Thành Chí Đông giải thích ngắn gọn “Cô ấy nói trong điện thoại là vợ cậu, tôi đã cho cô ấy biết địa chỉ”.Dốc cốc nước lạnh vào họng, Liêm Vân vẫn còn cảm giác lâng lâng nhưng đã có thể ngồi thẳng người Tề Mi vẫn đứng bên cạnh, lúc này chuyển ánh mắt sang phía Liêm Vân, lạnh lùng theo dõi phản ứng của anh lạnh sống lưng, Thành Chí Đông túm lấy anh ta nói đỡ “Có phải tôi đã nhầm không, vừa rồi anh còn bảo bà xã đang ở Bắc Mỹ, nếu đúng là tôi lầm, vậy để tôi đưa anh về”.Vừa nói vừa lén nháy mắt với Liêm Vân, người anh em, mau nói là tôi nhầm đi, nếu không sẽ lớn chuyện đáng tiếc là Liêm Vân say đến mờ cả mắt, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ đứng trước mặt, làm sao lĩnh hội được sự lo lắng của anh.“Vân…”.“Về rồi nói”, cố gắng đứng lên, anh ta vịn tay vào quầy muốn chứng kiến sự việc xảy ra tiếp theo, Diệp Tề Mi đi ra ngoài trước, trong lòng buồn bã, cô hít một hơi thật sâu không khí lạnh trong đêm mùa Chí Đông đuổi theo, không đợi anh nói, Diệp Tề Mi đưa tay ra “Chìa khóa”.Lên xe cô ngồi vào ghế lái, tiếng máy xe rung rung, rất nhanh sau đó bị chìm trong tiếng đường xe cộ nườm nượp, tay cô nắm chặt vô lăng, mắt nhìn về phía trước, không có biểu hiện gì khác biệt, khi rẽ vào khúc ngoặt cô mới liếc mắt vào gương chiếu hậu, ánh đèn neon bên đường sáng rực, nhưng thứ ánh sáng đó hầu như không phản chiếu vào đôi mắt đen láy của dù không hiểu tình hình đến mức nào thì anh cũng biết lần này lớn chuyện rồi, vốn nhìn thấy cô anh đang rất vui sướng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này sau nhiều lần định mở miệng anh đều đành phải nuốt ngược vào chặng đường hai người đều im lặng, đến nơi cuối cùng anh lại là người không thể chịu được, vừa nhảy xuống xe liền kéo tay cô “Tề Mi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.Đã khá muộn, bên dưới tòa nhà không còn có người đi lại nữa, anh nắm chặt tay cô giọng khẩn thiết, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh, ánh mắt anh cuối cùng cũng dịu đi một chút, cô cúi xuống thở dài “Chí Đông, em nghĩ em đã làm sai một việc”.“Làm sai?”.Không nói thêm gì nữa, cô quay người đi lên ít khi thấy tinh thần cô sa sút đến thế, Thành Chí Đông nhíu mày, lúc anh nằm trên giường cô vẫn đang tắm, suy nghĩ một lúc thấy có gì đó không ổn, anh ngồi dậy đi ra đẩy cửa vào phòng không khóa, nhưng cũng không nghĩ đột nhiên anh lại vào, cơ thể cường tráng đó khiến cô có cảm giác đầy áp lưc, cô vội dìm mình dưới tức giận lại vừa buồn cười, anh đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đưa tay ra bẹo má cô “Yên tâm, anh không phải là cầm thú”.Nước đã bắt đầu lạnh, nhưng bàn tay anh khá ấm áp, cảm giác yên tâm, cô không kìm được dùng bàn tay ướt rượt của mình nắm lấy tay anh, cọ cọ má mình vào đó, “Kẻ cướp, em nghĩ em đã làm sai một việc”.Thật sự chưa bao giờ thấy cô trong bộ dáng như thế này, tự dưng anh thấy xót xa, anh cúi xuống hôn cô, “Mau dậy đi, có việc gì ra ngoài rồi nói, nước lạnh hết cả rồi”.Lần này cô rất nghe lời, khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng vào, tóc vẫn ướt rượt chảy ròng ròng, đai lưng thắt rất chặt, cổ áo lật ra sau và mở rộng, để lộ cả xương quai xanh, anh cố gắng quay đầu đi chỗ nói không phải là cầm thú mà, ít nhất là lúc lại giúp cô sấy tóc, mái tóc đen dài mượt, sợi nhỏ và mảnh, cầm trong tay có cảm giác rất mềm mại, cuối cùng sau khi đã nằm xuống giường anh ôm cô vào lòng, “Nói đi, chuyện gì nào?”.Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đúng là một mớ hỗn loạn, không thể chịu đựng một mình, Diệp Tề Mi nói nhỏ “Em quen vợ của Liêm Vân, không phải cô ta”.“Hoặc là em nhầm”. Anh nói với thái độ lạc quan.“Không, vợ anh ta tên là Ân Như, là bạn của em, em còn giữ cả bản photo giấy đăng ký kết hôn của họ, vẫn để ở văn phòng, làm sao có thể nhầm được?”.Nói tới công việc chuyên môn cô lập tức trở lên nhanh nhẹn, ngẩng đầu nhìn anh, mày nhíu độ này, haizz, anh thở dài “Thôi được, vậy em muốn thế nào?”.“Chuyện nhà người ta, em không có quyền can thiệp, mà cũng không nên”.Bày tỏ sự tán đồng suy nghĩ của cô, Thành Chí Đông gật đầu.“Người đáng ghét nhất chính là người khoét sâu vào vết thương lòng của người khác, vợ chồng họ trở mặt em là tội nhân, còn họ quay lại với nhau thì tội em càng nặng”.Suy nghĩ rất rõ ràng, không hổ danh là bảo bối của anh.“Vậy thì em đừng nghĩ nữa, ngủ đi”.“Ba tháng trước vô tình em nhìn thấy Liêm Vân và cô gái kia ở bên nhau, lúc đó Ân Như đang có ý định ủy thác cho em làm thủ tục li hôn”.Cô vẫn tiếp tục nói trong bóng tối, như đang tự nói với chính mình.“Li hôn chưa?”. Bắt đầu chìm vào giấc ngủ, anh hỏi lại giọng rất nhỏ.“Chưa, sau đó cô ấy thay đổi suy nghĩ, em cũng không nói gì với cô ấy những gì mình từng nhìn thấy”.Ngáp dài, thật sự anh không quan tâm lắm tới chuyện của đôi vợ chồng nhà kia, theo những gì anh nghe thấy nhìn thấy từ tình hình trong nước, có không ít người như Liêm Vân, nhưng điều khiến anh thấy lạ là anh chàng đó nhìn thì là người rất có năng lực, sao đến những chuyện “lặt vặt” như vậy mà cũng không giải quyết cho ổn tì tay vào ngực anh lùi lại phía sau một chút, trườn ra khỏi vòng tay anh, hít một hơi thật sâu, “Nhưng hôm qua em nhận được điện thoại của Ân Như, cô ấy đang vội vàng quay về nước, muốn báo cho chồng mình một tin vui bất ngờ”.“Tin vui gì?”. Anh lại mở mắt ra, kéo cô trở lại lòng tay ra chống lại lực kéo của anh, Diệp Tề Mi nói từng chữ rõ ràng, “Cô ấy đã có thai, chính là tin vui ấy”.Sáng hôm sau Diệp Tề Mi dậy rất sớm, Thành Chí Đông vẫn còn đang ngủ say, trong phòng ánh sáng mờ mờ, cô ngồi bên cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh hồi đàn ông này lúc ngủ hoàn toàn thả lỏng, một tay đặt dưới gối, trên giường có hai chiếc gối một cao một thấp, anh luôn thích chiếc cao, hoàn toàn ngược lại với thói quen của cô, một bên má lún dưới mặt gối mềm, chỉ để lộ ra chiếc mũi và một bên lông mày thẳng phải yêu lần đầu nên cô rất hiểu cảm giác mà chẳng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, bình yên bên nhau, năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi tiếc mười đôi thì có tới tám, chín đôi về sau thờ ơ lạnh nhạt với nhau, thậm chí trở mặt thành kẻ thù, hoặc sau khi cùng nhau trải qua tất cả, sống với nhau tới đầu bạc răng long lại bắt đầu quay lại thời thanh xuân, yêu thương nương tựa vào nhau, nhưng cô e rằng những trường hợp như thế là bởi vì họ không có sự lựa chọn khác trong cuộc sống nữa, càng nghĩ càng thấy vô mẹ cô đã sống cả đời như thế, ba là kĩ sư cầu đường, lúc còn nhỏ một năm chẳng được gặp ba mấy lần, mẹ cô một mình vất vả mười mấy năm trời, cũng rất ít khi buông lời oán thán, giờ bao nhiêu người có thể nhẫn nhịn như thế?Hoặc không phải họ không thể nhẫn nhịn, chỉ có điều thế giới này trở nên quá phong phú, quá nhiều sự cám dỗ mà muốn dậy, ngồi một lúc cô lại nằm xuống, nhẹ nhàng nhấc cao cánh tay anh lên, co người lại, cuộn tròn trong lòng hồ tỉnh giấc, Thành Chí Đông siết chặt vòng tay, giọng ngái ngủ “Lạnh không em?”.Vùi mặt vào ngực anh lắc đầu, mọi người ai cũng coi cô là một Nữ hoàng mình đồng da sắt, một Nữ hoàng theo chủ nghĩa độc thân, chưa bao giờ cô nghĩ tới việc mình sẽ dựa dẫm vào một người đàn ông, hoặc chờ đợi ai đó tới thay đổi cuộc sống của mình. Nhưng sáng sớm mùa thu có thể áp sát cơ thể mình vào một cơ thể ấm áp khác, thứ cảm giác hạnh phúc này chỉ nhận được khi có hai người, đến cả một Nữ hoàng thật sự cũng không tự mình tạo ra vì điều này, cô rất cảm ơn Thành Chí Đông, nhưng cũng chính vì điều này, mà cô cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về tương Như nói cô ấy vì yêu nên mới kết hôn, cô tin, nhưng kết quả thì sao? Khi yêu phụ nữ yêu hận rõ ràng, nếu đã yêu ai thì trong mắt coi nhẹ mọi thứ khác, rất ít khi suy nghĩ bi quan về cuộc sống. Nhưng đàn ông thì ngược lại, một lúc có thể đón nhận nhiều tình yêu, không cần phải suy xét xem vì sao, có lẽ bởi vì họ vốn là hai loài động vật khác giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, sáng sớm mùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừa nhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người, chẳng qua cũng chỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác, giờ cô đã nhận thức rất rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.
Có thể cho mình chút niềm tin không? Để mình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách, khiến cả hai người nhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mong muốn có người đó tồn tại trong cuộc sống của mình, mong người đó mãi ở bên mình, để mình tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh hẹn trước, cả hai người đàn ông cùng đi thẳng vào tòa nhà tổng công ty của tập đoàn Liêm Thị, thư ký mở cửa cho họ, Liêm Vân đang ngồi sau bàn làm việc, phòng làm việc của anh rất rộng, vì đã chiều muộn, mặt trời đã lặn nên không nhìn rõ nét mặt anh trong thứ ánh sáng mờ mờ lấy phong thư, Liêm Vân trải hết những tấm ảnh trong đó lên chiếc bàn rộng, ảnh chụp không rõ lắm, có thể thấy chúng được chụp ở nhiều quốc gia khác nhau, có vài cái còn được chụp ở sân bay, nhân vật trên tất cả những tấm ảnh đó đều là một người, đó chính là Ân Vân xem kĩ từng tấm một, từ đầu đến cuối anh đều im lặng, chỉ có điều lông mày càng lúc càng nhíu chặt hơn, tấm cuối cùng chắc là mới chụp, cô đang đứng trong một trung tâm mua sắm, mặc rất thoải mái, nhưng nhìn cơ thể đã có thay đổi rõ rệt, dù ảnh chụp có mờ tới đâu cũng nhận ra người phụ nữ đó ít nhất cũng đang mang thai bảy, tám tháng vô cùng tức giận nhưng cũng cảm thấy thật chua xót, anh nhíu mày như muốn nén chặt những tình cảm phức tạp đang trỗi dậy trong tim, nhưng rõ ràng là không thành phụ nữ trong những tấm ảnh này đến giờ trên danh nghĩa vẫn là vợ anh, đứa con trong bụng cô dù thế nào cũng có một nửa là của anh, nhưng người phụ nữ đó đã làm những gì?Cô thật sự cho rằng tác dụng của đàn ông chỉ là mấy con t*ng trùng thôi sao?"Cô ấy vẫn bay à?".Hai người đàn ông kia thấy thái độ của anh có biến đổi, quay sang nhìn nhau hội ý, trả lời với giọng thận trọng, "Không, tấm ảnh cuối cùng được chụp ở Mỹ, cô Ân hiện giờ đang ở Los Angeles chờ sinh, thời gian gần đây không thấy có kế hoạch đi đâu nữa. Anh Liêm, tiếp theo anh còn cần gì nữa không?".Cần gì? Đến nước này rồi còn cần họ làm gì nữa? Anh còn đang sống sờ sờ ra đây lẽ nào coi như chết rồi?Anh bấm điện thoại, thư ký lập tức trả lời ngay."Giúp tôi đặt vé đi Los Angeles, chuyến sớm nhất".Tay cầm theo tờ giấy ghi địa chỉ, Liêm Vân vừa xuống máy bay liền đi thẳng tới tiết ở Los Angeles khá nóng nực, mặc dù trong xe mở điều hòa nhưng khi anh đến được thị trấn nhỏ ngoài ngoại ô thành phố người vẫn ướt đẫm mồ muốn thừa nhận đó là do căng thẳng, nhưng cũng không thể tìm được lí do nào Như ở trong một căn nhà riêng biệt có hai tầng, phía trước có sân cỏ, trồng hoa, nhìn vô cùng mát mắt giữa ngày hè oi khi xuống xe anh đứng ở bên đường đối diện do dự, vốn đã định tới nơi sẽ đi thẳng vào nhà, giữ chặt lấy cô mà hỏi vì sao lại bỏ chạy, nhưng ngồi mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tới được đây, đột nhiên anh lại thấy sợ, không dám bước về phía là chiều muộn, là giờ cơm tối, các cư dân của thị trấn nhỏ giờ này chắc đang quây quần bên bàn ăn cùng gia đình, còn anh một mình cô độc đứng bên kia đường, vợ và đứa con chưa chào đời chỉ cách mấy bước chân, anh lại chỉ dám đứng đó nhìn sang không dám tiến thêm một nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, hoặc là do nỗi nhớ nhung của anh quá lớn, không bao lâu sau, cánh cửa đó quả nhiên bật bước ra chính là Ân Như, cô mặc bộ đồ bầu khá thoải mái, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, nét mặt như đang cười, rất nữ ra lần đầu tiên gặp Ân Như, trong lòng Liêm Vân thầm nghĩ... người này có phải là phụ nữ không?Đã là chuyện của nhiều năm về trước, giờ nghĩ lại vẫn thấy rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm đó tập đoàn đã chuẩn bị suốt hai năm để đưa cổ phiếu ra thị trường nước ngoài, một mình anh đi ngược lại với ý kiến của mọi người, đứng ra mời một công ty tư vấn quản lý có tiếng trên thế giới về sắp xếp lại bộ máy công ty, lúc đưa ra phưong án này một đám các ông chú, ông bác mỗi người mỗi ý, mặc dù còn dè chừng những người trong hội đồng quản trị khác không thuộc gia tộc, không bày tỏ thái độ ngay trong cuộc họp nhưng khi về nhà thì khác, hội nghị gia đình được triệu tập khẩn ấy anh là người nắm toàn quyền trong tay, trong thời gian anh điều hành, công ty cũng đã kiếm được không ít lợi nhuận, anh quyết tâm muốn chấm dứt những lề thói hủ bại, lề thói làm ăn cũ của công ty, nên cuối cùng vẫn tìm mọi cách để bóp chết các ý kiến phản tiền làm việc gì cũng dễ, rất nhanh chóng NKC cho người tới liên hệ, sau khi bàn bạc sơ bộ, anh chàng người Trung Quốc phụ trách việc liên hệ với tập đoàn Liêm Thị đó dùng thứ giọng nửa Tây nửa Tàu đưa ra ý kiến với anh, tiếng Anh của Liêm Vân thực ra không tồi, dù sao cũng đã từng ở nưóc ngoài một thời gian, nhưng đúng là chỉ ở một thời gian thôi, ngành học là ngành tiền tệ, nhưng người nghe và người giảng bài đều là người Trung Quốc, lúc đó anh mới hơn hai mươi tuổi đầu, tức giận nên mua ngay vé máy bay bay thẳng về đến nhà vẫn còn gân cổ lên tranh luận với ông bố đang há hốc miệng của mình, "Trường nổi tiếng gì chứ, đúng là lừa đảo, không bằng học từ xa qua mạng mua lấy tấm bằng".Gia đình anh kinh doanh từ thời tổ tiên, vốn cũng chẳng học hành gì, nhưng đến đời thứ ba thì nhận ra tầm quan trọng của kiến thức, các bác, các chú đều gửi con ra nước ngoài du học, có tiền, muốn du học ở nước nào cũng được, những người anh em họ của anh đều rất hứng thú, còn anh lại cảm thấy thật lãng phí thời tiền của người Trung Quốc dễ lắm phải không? Có muốn lừa thì cũng là anh lừa bọn họ, làm gì đến lượt bọn quỷ mắt xanh đó anh hoàn thành chương trình học của mình ở trong nước, tại học viện Kinh Doanh anh quen biết một đám bạn bè là tầng lớp nhà giàu mới nổi, trong đám bạn bằng vai phải lứa nổi danh có rất nhiều người thân thiết với anh, như thế anh cũng cảm thấy mình đã không lãng phí thời cũng chính vì điều này mà hình tượng của anh mãi mãi chỉ là anh chàng nông dân, chưa bao giờ được khoác lên mình cái tiếng anh tài về nước, hay hào kiệt du học ở nước ngoài sao anh cũng chưa từng hối hận, giờ nghe anh chàng này động nói là dùng tiếng Anh, chán nản, anh thẳng thắn đưa ra yêu cầu, "Những cái khác không vấn đề, tôi chỉ yêu cầu người các anh đưa tới phải nói tiếng Trung lưu loát, công ty của các anh không phải mới chỉ ở châu Á một, hai năm, không đến nỗi không có nhân viên biết tiếng Trung đấy chứ?".Đối phương ngượng ngùng, sau đó nghe nói dự án được tổ tư vấn tốt nhất châu Á tiếp nhận, cũng coi như anh may mắn ngay từ bước đầu đầu tiên gặp mặt tổ tư vấn là một ngày mùa đông, lịch gặp gỡ cũng đã được sắp xếp, tuy nhiên một công trình đột nhiên có vấn đề, lái xe chạy nhanh hết sức mà cũng không kịp giờ khí trong phòng họp khá kì lạ, vẻ mặt thư ký bắt đầu không tự nhiên, nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới giới thiệu, "Tổng giám đốc Liêm, anh đến rồi, cô Ân đây nhất định yêu cầu giám đốc các bộ phận mang số liệu ra để thảo luận về phương án, mọi người vẫn đang đợi.”"Anh Liêm, chào anh". Là giọng phụ nữ, nhả chữ vô cùng ngắn gọn mạnh mẽ. Bên phải của đầu bàn bên kia có người đứng dậy, người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu kị sĩ, cổ tay áo bó chặt, tóc rất ngắn, mấy lọn tóc mai dài hơn được vén gọn sau tai."Cô Ân?”."Là tôi. Anh Liêm. Chính tôi đã yêu cầu giám đốc các bộ phận tiến hành thảo luận theo đúng giờ đã hẹn, một doanh nghiệp nên có cái nhìn nghiêm túc hơn về khái niệm thời gian, không có anh ở đây không ai dám bắt đầu, ở đây vẫn quản lý theo chế độ gia đình phải không?".Hả...Ngoài những người mà cô mang đến ra, những người còn lại đều tỏ thái độ không hài lòng, còn nhân viên của Ân Như đã quen phong thái làm việc như vậy của tổ trưởng, việc gì cần làm thì cứ tiếp tục làm, cắm cúi bận bịu, không ai tỏ vẻ ngạc vốn không thích những phụ nữ mạnh mẽ, phụ nữ trong gia đình anh ai cũng rất truyền thống, rất Trung Quốc, tam tòng tứ đức, ý chồng là ý như mẹ của anh, cả đời là người mẹ thảo vợ hiền, ba anh thường xuyên bận rộn với công việc kinh doanh bên ngoài, bà ở nhà quản lý chu toàn hậu phương, cũng không bao giờ tham gia vào bất cứ công việc làm ăn kinh doanh nào của chồng, nói chuyện bao giờ cũng dùng khẩu khí ôn hòa nhượng cô Ân Như này lại làm đảo lộn những suy nghĩ từ trước tới nay của anh về phái lần gặp đầu tiên, cô cùng tổ tư vấn của mình chính thức bước vào tập đoàn làm việc, tập đoàn có nhiều công ty con, lại phân bố ở khắp các thành phố trong cả nước, cô phải bay đi bay lại, một thời gian sau mới mang phương án buớc đầu được chỉnh lý quay về tổng công ty gặp anh để bàn bạc, hiệu quả làm việc cao ngoài dự liệu của anh, phương án được trình bày sâu sắc và chính xác, đánh đúng vào điểm yếu của loại hình doanh nghiệp kiểu gia đình nhà anh, khiến anh lập tức có cái nhìn hoàn toàn khác đối với người phụ nữ cái nhìn hoàn toàn khác cũng chẳng để làm gì, công việc là công việc, quan điểm cá nhân là quan điểm cá nhân, anh vẫn không thừa nhận sự hấp dẫn giới tính ở nữ kiểu đó chắc không lấy được chồng đâu nhỉ? Khi đi ăn cơm với các giám đốc bộ phận anh đã nghe họ kháo nhau như án chính thức do chính cô mang tới văn phòng ở tổng công ty thảo luận riêng với anh, lúc đó cũng chuẩn bị tới kì nghỉ Tết, trước đó một ngày thư ký đã nhắc anh về cuộc hẹn không chỉ một lần, xem ra uy danh của cô đã được mọi người biết tới, đến ngay cả bên bỏ tiền ra đầu tư như anh cũng phải phục tùng nguyên tắc thể đến muộn một lần nữa, lần trưóc tới muộn đã mất uy ngay trước mặt cô, nếu lần này lại lặp lại thì không chừng kết quả của việc tới muộn sẽ là văn phòng trống ngôn của cô là thời gian của mọi người đều rất quý, đừng lãng phí của người đến muộn trong ngày hôm đó lại là cô, anh tới văn phòng phải đợi mười phút mới thấy cô vội vàng xuất hiện trên người vẫn mặc áo khoác, vừa vào tới cửa liền lên tiếng xin lỗi, "Xin lỗi, anh Liêm, tôi đến muộn".Quê anh ở Hà Nam, mùa đông cũng rất lạnh nhưng không khí khô hanh, Thượng Hải thì khác, cứ mỗi năm tới mùa này thời tiết ẩm ướt và âm u, tiếng gió rít lạnh tới thấu xương, cô không phải loại phụ nữ kiểu bình hoa hàng ngày chỉ đến ngồi lì trong văn phòng, khi cô bước vào còn mang theo cả không khí lạnh, dường như vừa trở về từ một nơi cực kì giá là người khác chắc anh sẽ cười cho qua, không phải là nhân viên do mình quản lý, cũng chẳng cần phải áp dụng kỉ luật thép với người ta, nói không chừng còn trêu chọc vài vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc khiến anh cũng phải tỏ ra nghiêm nghị, trong lòng rất không thoải mái nhưng miệng vẫn khách khí, "Không có gì, khoảng thời gian này tôi sắp xếp dành riêng cho cô Ân, có điều không ngờ một cô Ân luôn miệng không nên lãng phí thời gian của nhau lại có tới hai thứ tiêu chuẩn".Cô đang cởi áo khoác, chiếc áo khoác kiểu quân sự màu đen có hai hàng khuy phía trước, đến khăn quàng cổ cũng dùng khăn len màu đen, rất phù hợp với khuôn mặt đang lạnh như băng của cô, nghe thấy anh trả lời như vậy liền đứng thẳng người nhìn về phía anh, chiếc cằm nhọn như nghênh lên, còn chưa kịp nói thì đã bật cô ho nhìn cũng rất khác người, hai tay ôm chặt lấy mặt, chỉ để lộ chiếc mũi thẳng qua các kẽ ngón tay, gần như nửa mặt bị che mất, chỉ có đôi mắt là vẫn đang nhìn anh chăm dù tác phong, tính cách của Ân Như đã được quốc tế hóa, nhưng khuôn mặt cô thì lại mang nét Trung Quốc truyền thống, đôi mắt phượng đẹp một cách đặc biệt, lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần, mắt cô đang nhướn lên nhìn anh, trông quyến rũ đến kinh biểu hiện của cô lúc này anh bỗng thấy mình ngẩn ngơ, vẫn còn muốn nói nữa nhưng không thể thốt ra lời, anh cứ sững ra nhìn như lúc đó điện thoại bàn đổ chuông, anh quay người lại nhấc máy, tạm thời tránh được ánh mắt của thư ký thận trọng vang lên, "Tổng giám đốc Liêm, vừa rồi tôi mang tài liệu xuống cho bộ phận bán hàng, quên mất không nói với anh rằng trước đó cô Ân có gọi điện thoại thông báo sẽ tới muộn mười phút, số liệu mà công ty con ở Mẫn Hàng cung cấp cho cô ấy có vấn đề, cô ấy nói phải xuống đó xác nhận lại rồi mới gặp anh được".Công ty ở Mẫn Hàng là công ty xa nhất ở ThượngHải, vì giá đất rẻ nên mới mua, cũng chẳng xây dựng gìở đó, nói dễ nghe thì là công ty con, thực chất chỉ là dựng lên một văn phòng giữa khoảng đất trống, đường xá xa xôi, lại có một đoạn đường xe ô tô không thể đi qua, phải đi bộ, đến ngay bản thân anh cũng mới tới đó một lần, trời lạnh thế này mà cô lại tới đó một mình..., anh quay lại nhìn cô, quả nhiên gót giày cao gót có dính bùn dứt cơn ho, Ân Như bỏ tay ra, hai má đỏ ửng, giọng nói vẫn rất điềm tĩnh, hơi khản, nghe giảm khí thế đi nhiều so với bình thường, "Anh Liêm, tôi có thể giải thích"."Xin lỗi, là do tôi hiểu lầm". Anh vội xin lỗi, "Tiểu Lí vừa gọi điện thoại nói cô đã báo cho cô ấy, là cô ấy không nói với tôi cô tới Mẫn Hàng".Cô cũng không nói thêm gì nữa, cởi chiếc áo khoác ngoài vắt lên thành ghế sofa trong phòng anh, quay đầu lại hỏi, "Vậy giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?".Cảm thấy có lỗi nên khi nghe báo cáo về phương án Liêm Vân đã thay đổi thái độ ngầm soi mói đối với cô trước đó, anh ngồi nghe vô cùng chăm không hổ danh tổ tư vấn số một châu Á, phương án cô đưa ra vô cùng xuất sắc, nhưng nghe tới đoạn cuối anh nhíu mày, "Cô Ân, nếu thực hiện theo phương án này, tôi sợ sẽ gặp chướng ngại lớn".Cô ngồi trước mặt anh, thấy thái độ của anh lúc này đột nhiên mỉm cười, "Tôi hiểu sự lo lắng của anh"."Gì kia?". Lần này tới lượt anh ngạc nhiên nhìn thẳng vào cô."Công ty gia đình cũng có ưu điểm, đó chính là sức mạnh cốt lõi, ít phải chia sẻ lợi nhuận, nhưng hàng trăm năm nay, tại sao có rất ít các công ty gia đình đứng vững trên thế giới, anh có biết không?"."Bởi vì họ quá bảo vệ lợi nhuận cốt lõi của mình, từ chối những lớp người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết tham gia vào bộ máy quản lý, vì thế càng ngày càng cũ kĩ, đấy cũng chính là lí do vì sao tôi lại mời cô tới đây"."Rất tốt". Ân Như đứng hẳn dậy chống hai tay lên bàn, "Đấy chính là điểm yếu chết người của các công ty kiểu này, lẽ nào anh không nhìn thấy, ngày đầu tiên khi tôi tới đây, chỉ cần không có anh, tất cả các nhân viên quản lý đều không dám làm gì, phải tới khi anh có mặt họ mới bắt đầu hoạt động sao?".Nghĩ tới ngày hôm đó anh vẫn còn cảm thấy khó chịu, cũng chẳng đợi anh trả lời, Ân Như tiếp tục nói "Anh Liêm, liệu anh có thể đảm bảo rằng mình lúc nào cũng có thể xuất hiện kịp thời hay không? Anh có thể đảm bảo mình sẽ tự mình làm hết được tất cả mọi việc không? Nếu không thể làm được thì phải dùng chế độ để thay thế kiểu quản lý cá nhân, không thể tránh khỏi việc sẽ ảnh hưởng tới lợi ích thiết thân của những thành viên trong tầng lớp cốt lõi, cũng chính là những người có quan hệ ruột thịt trực hệ với anh"."Tôi hiểu". Điều này sao anh lại không rõ chứ, "Nhưng cũng phải chú trọng phương pháp, không thể nóng vội được"."Yên tâm". Cô lại mỉm cười như đang nói chuyện phiếm về tình hình thời tiết, "Những dự án có tính chất tương tự như vậy rất nhiều, các công ty gia đình ở châu Âu cơ nghiệp có gốc rễ hàng trăm năm, không phải cuối cùng đều thuận lợi phát triển, con người chỉ cần nhận ra rằng nếu không thay đổi thì sẽ đi vào đường chết thì mọi thứ đều có thể thỏa hiệp".Nhưng nói xong cô lại bắt đầu ho, vẫn dùng hai tay ôm lấy mặt, lần này mắt không còn nhìn anh nữa mà cụp xuống, chỉ thấy hai hàng mi chớp kịp suy nghĩ, anh đã buột miệng nói "Cô bắt đầu ho từ lúc nào? Có cần tôi gọi bác sĩ tới khám không? Dạo này thời tiết rất lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm".Cách nói cứ như hai người đã quen biết nhau nhiều năm, vô cùng thân thiết, tiếng ho dứt, cô ngạc nhiên nhìn anh, trong mắt hiện lên một dấu hỏi chấm, cứ như lần đầu nhìn thấy anh nhiên Ân Như từ chối đề nghị biết suy nghĩ của người đàn ông này đối với mình cũng như cô luôn biết suy nghĩ của những người đàn ông khác đối với mình trong cuộc sống vậy - Cô có còn là phụ nữ không? Cho dù còn là phụ nữ, người phụ nữ như vậy chắc không lấy được chồng lấy được chồng thì có làm sao, cô cũng chẳng phụ nữ mà cô sùng bái là Rice[1], người ta đã tặng bà một cây chổi như muốn quét bà ra khỏi bộ ngoại giao Hoa Kỳ, bà đã đặt nó ở chỗ dễ thấy nhất trong văn phòng để nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa.[1] Condoleezza "Condi" Rice Sinh năm 1954, là bộ trưởng ngoại giao thứ hai của chính phủ George từ ngày đến Rice là phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên, và là người Mỹ gốc Phi thứ hai sau Colin Powell, bà cũng làngười phụ nữ thứ hai sau Madeleine Albright phục vụ chính phủ trong chức vụ này. Hai lần liên tiếp bà được tạp chí Forbes bầu chọn là người phụ nữ quyền lực nhất thế ông có thể giành được những vị trí cao, tha hồ làm mưa làm gió, cô đã từng chứng kiến nhiều trườnghợp những người phụ nữ cũng chẳng kém cạnh các đấng mày râu, giờ đã là thời đại nào rồi mà còn nghĩ phụ nữ không có tài mới là có năm nay cô đi khắp các nước trên thế giới, cũng có những anh chàng quyết tâm lao vào lửa, nhưng đa số đàn ông sau vài lần hẹn hò với cô đều tự động biến mất như bốc hơi khỏi trần gian biết lí do tại sao, làm gì có anh chàng nào chịu được một cô bạn gái động tí lại công kích rằng suy nghĩ của anh ta có vấn đề, có một anh chàng làm luật sư có vẻ như là người thẳng thắn nhất, lần thứ ba sau khi bị á khẩu trước mặt cô đã thốt ra rằng, "Cô Ân, cô đã từng nhìn thầy những quý bà phải ôm mèo sống cô độc tới cuối đời bao giờ chưa? Ừ thì cứ cho giờ là thời đại mới rồi, phụ nữ cũng nên có những đức tính hiền lành, khiêm tốn, nhẫn nhịn chứ, cô không thể đắc ý như thế cả đời được đâu".Lúc đó hai người đang cùng nhau ăn cơm trong một nhà hàng sang trọng, cô đã đứng dậy, lạnh lùng nói "Này anh, anh đã bao giờ nhìn thấy những ông già sống cô độc tới một con chó cũng chẳng có chưa? Đàn ông thời đại mới cũng nên có sự tự giác về đức tính hiền lành, khiêm tốn, nhẫn nhịn chứ, nếu không anh rất có khả năng sẽ trở thành một ông già như thế đấy".Sau khi về nhà cô thấy mình thật trẻ con, tranh cãi với loại người đó làm gì, nhưng cũng cảm thấy rất sảng khoái, từ đó về sau cô không hứng thú hẹn hò lung tung với đàn ông loại đàn ông như Liêm Vân, ngay từ lần gập đầu tiên cô đã đóng cho anh một cái mác "Người đàn ông gia trưởng truyền thống Trung Quốc kiêm nhân vật tiêu biểu trong vấn đề coi trọng nam quyền", chẳng có điểm nào phù hợp với người đàn ông không phù hợp với cô này từ sau hôm đó càng ngày càng dành cho cô nhiều ánh mắt quan tâm hơn, càng ngày càng có nhiều đề nghị kì quái hơn, sau này đến ngay các nhân viên trong tổ cũng biết, tổng giám đốc Liêm có ý với nữ tổ trưởng vạn năng của họ, khiến cô không chống đỡ thầm oán trách anh, càng ngày càng lạnh nhạt với anh hơn, nếu có thể tránh tiếp xúc là tránh, trừ khi phải liên hệ vì yêu cầu công việc, bình thường đến xã giao cơ bản nhất cũng giảm Vân hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh nhạtcủa là người có tính cách thẳng thắn, tác phong mạnh mẽ hiếm thấy trong số những người Trung Quốc, nếu không năm đó cũng không đến nỗi quyết định bỏ học giữa chừng về nước mà không nói một tiếng với người suy nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy Ân Như xứng đáng để anh theo đích thực không phải là kiểu phụ nữ hiền lành truyền thống, cũng khác xa với yêu cầu về tiêu chuẩn đối với phụ nữ của gia đình anh, nhưng khi ở bên cô, dù nói chuyện gì hai người cũng dễ dàng hiểu nhau mà không gặp trở ngại, có những điều bình thường anh không thể nói cho các bậc cha chú của mình hiểu được thì cô chỉ cần anh chớm nói đã hiểu toàn bộ vấn nữ như vậy chính là báu vật quý hiếm trên thế gian sao dự án của cô ít nhất cũng phải làm khoảng hơn nửa năm nữa, thứ anh có bây giờ là thời tuần sau cuối cùng họ cũng đã có cuộc hẹn hò đầu là hẹn hò, thực ra là cơ hội do anh đã dùng mọi thủ đoạn để có cô ở là khu căn hộ do tập đoàn bố trí, đương nhiên anh cũng biết địa chỉ, đã sắp nghỉ Tết, hầu hết nhân viên trong tổ tư vấn của cô là người nước ngoài, bọn họ tận dụng dịp nghỉ lễ dài ngày này để đi du lịch Trung Quốc hoặc về nước đoàn tụ với gia theo anh biết, kì nghỉ này Ân Như sẽ không rời khỏi Thượng là tin mà thư ký của anh đã lấy được từ một trong những nhân viên trong tổ của cô, còn việc cô thư ký đã làm thế nào để lấy được thông tin đó hay cô thư ký của anh đã đi du lịch với anh chàng người nước ngoài cung cấp thông tin kia trong dịp nghỉ lễ như thế nào anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm tới kết quả, không quan tâm quá cũng quen biết với bảo vệ của khu nhà, yêu cầu họ khi nào thấy cô Ân về tới nơi thì gọi điện cho toán thời gian rất kĩ rồi lái xe tới dưới khu chung cư cô ở anh mới gọi cho cô, đầu dây bên kia giọng cô đầy thắc mắc, "Chuyện gì thế?"."Có ý tưởng này muốn bàn bạc với cô, muốn quyết định trước khi nghỉ lễ, giờ gặp nhau có tiện không?".Cô im lặng một lát rồi nói "Giờ đang là thời gian riêng tư của tôi"."Rất gấp, cứ coi như là làm thêm giờ đi, chi phí tính riêng, thu phí theo giờ cũng được".Biết cô là người rất nghiêm túc trong công việc, anh nói dối không chớp vẫn chần chừ, sau cũng đồng tức mà phòng bảo vệ cung cấp có sự nhầm lẫn, cô không ở nhà mà một mình ăn cơm trong quán án Nhật bên kia đường của khu chung là một mình, quán ăn khá nhỏ, mùa đông nên cũng vắng khách, vừa vào tới cửa anh đã nhìn thấy Ân Như đang ngồi ở một góc trong đang uống rượu, trước mặt có một đĩa đuôi cá màu đen, một đĩa sashimi ngon mắt, một đĩa cá hồi màu đỏ tươi đầy đặn, cá hồng sốt dầu trắng, một đĩa sò Bắc Cực, xung quanh xếp đầy trứng cá muối và những sợi củ cải trắng rắc trang trí bên Như rất rộng rãi, nhìn thấy anh liền vẫy tay yêu cầu bà chủ mang thêm rượu và chén tới, sau đó nhận tập tài liệu cúi đầu chăm chú đọc, còn đẩy đĩa sashimi về phía anh, "Anh nếm thử đi, nhà hàng này khá được".Đấy là tập tài liệu anh tiện tay nhặt ở văn phòngmang theo, làm gì có nội dung gì đáng xem, nhưng vẻ mặt cô vẫn hết sức nghiêm túc, những lọn tóc mai vén sau tai rơi ra, xiên xiên trước mắt, anh ngồi phía đối diện, tay rót rượu nhưng đôi mắt lại nhìn vầng trán cúi thấp của cô. Đôi mắt phượng khó đăm đăm kia bị những sợi tóc xòa xuống che tầm nhìn, cô rất dứt khoát dùng hai ngón tay vén chúng ra phía nhìn mà ngẩn ngơ, một thái độ làm việc rất nghiêm túc, bất kì người phụ nữ nào trong cuộc đời anh đều không thể sánh được với cô khi bắt tay vào làm chăm chú quá tới nỗi quên rằng tay mình còn đang rót rượu, thứ chất lỏng trong suốt trắng tinh đó bắt đầu tràn ra, theo miệng chén chảy xuống bàn, mùi thơm tỏa ra xung anh có cảm giác mát lạnh, là bàn tay trắng như tuyết của cô, những ngón tay khép lại với nhau đưa ra ngăn anh lại, "Cẩn thận".Chắc bộ dạng si mê của anh trông rất tức cười, vì ngay sau đó cô đã cười, hàm răng trắng đều tăm đã từng có người đàn ông si mê ngắm nhìn cô như thế, nhưng ngẩn ngơ nhìn khi cô đang tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc thế này thì đây là lần đầu tiên, tự nhiên Ân Như cảm thấy vui đó mà không khí bữa ăn thoải mái hơn, hai người nói vài câu về dự án, sau đó tập tài liệu bị đẩy sang một bên, hai người bắt đầu nói chuyện hỏi vì sao nghỉ Tết không về nhà, cô mỉm cười, ngón tay linh hoạt làm động tác bay lên trên không trung, "Ba mẹ tôi đang đi du lịch tuần trăng mật thứ n lần ở châu Phi, không làm kì đà cản mũi cũng là trách nhiệm của người con gái hiếu thảo"."Vậy thì cô cũng có thể đi du lịch một mình mà?"."Ngồi máy bay nhiều quá rồi, nhìn thấy sân bay là muốn ói, có được vài ngày để nghỉ ngơi yên tĩnh chẳng phải tốt hơn sao".Sau khi uống hết hai bình rượu nhỏ, Ân Như bắtđầu nói nhiều là bình rượu đế bằng và những chiếc chén sứ trắng rất nhỏ, ngón tay cô thon dài và trắng muốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm chén như đang điều khiển dụng cụ múa rối, trông rất đẹp giây phút đó Liêm Vân cảm thấy mình đã yêu cô, Ân Như thật đáng yêu, những người đàn ông khác trên thế giới này có cảm nhận được điều đó không?"Hai ngày nữa tôi sẽ về Hà Nam, nghỉ Tết tất cả mọi người ở khắp mọi nơi đều sẽ bay về để tụ họp, đấy là truyền thống nhiều đời của gia đình tôi"."Thật không? Chắc là vui lắm nhỉ, có múa lân múa rồng không?". Cô mỉm cười, đã được nghe về truyềnthống của nhà họ Liêm nên có phần hiếu kì."Rất truyền thống, còn có cả nghi lễ tế Tổ ở quê nữa, cô có muốn cùng về một chuyến không?".Câu nói này anh cũng buột miệng hỏi rất tự nhiên,phản ứng của cô lại giống như lần trước, nhìn anh với ánh mắt kì lạ, ánh mắt hiện lên đầy dấu hỏi như mới quen anh lần nhiên, Ân Như không đồng ý với suy nghĩbộc phát của anh, cùng anh về quê ăn này nhớ lại, thấy thật may vì lần đó đã không về, ở quê chỉ toàn đàn bà và trẻ con, đàn ông thường một năm tới Tết mới về một lần, hơn nữa ở đó còn có một nhân vật gần như đã bị anh lãng quên - Trần khi tiếp nhận quyền điều hành tập đoàn anh trở nên vô cùng bận rộn, đã hai năm rồi anh không về nhà, trong ấn tượng của anh Trần Lệ là cô gái suốt ngày lặng lẽ ra vào bên cạnh mẹ, không ngờ lần này về nhà, hai bậc phụ mẫu vốn rất ít khi có tiếng nói chung lại cùng ra mặt nói chuyện với anh, yêu cầu anh nhanh chóng kết hôn với Trần này là thế nào? Hôn nhân là chuyện đon giản vậy thôi sao? Rõ ràng là đang đùa anh nhìn thái độ của ba mẹ rất nghiêm túc, không hề có ý gì là đùa, anh nói mãi vẫn không đả thông được hai người, không còn cách nào khác, trong lúc tức giận anh đã bay trở lại Thượng Hải khi chưa đến mùng ba là kì nghỉ lễ lớn, công ty không có ai, đến công nhân cũng đã về quê ăn Tết, không còn một ở thành phố này, người duy nhất anh có thể nghĩ tới là Ân điện cho cô, không nghĩ cô ở lại Thượng Hải thật, không hề đi lái thẳng xe tới nơi cô ở, xác pháo đốt tối qua trải đầy đường, cô rất bất ngờ vì sự viếng thăm đột ngột của anh, nhưng thấy anh xách rất nhiều quà Tết trên tay, cô cũng đành mời vào hộ không lớn lắm nhưng bày biện khá tinh tế,rất dễ chịu, ở nhà cô ăn mặc vô cùng thoải mái, hoàn toán trái ngược với hình ảnh nghiêm túc được xây dựng trong suy nghĩ của anh trước kia, bộ quần áo bằng vải mềm, ống tay áo may khá rộng, trên bàn là bát và thìa màu xanh nhạt, cúi đầu xuống xem thì ra là món bánh trôi dành cho ngày Tết của người phương khách đến, cô cũng ngại không ăn một mình, hỏi khách sáo một câu, "Anh đã ăn gì chưa? Trong bếp vẫn còn một ít, anh có muốn ăn cùng không?".Đương nhiên muốn, anh gật đầu rất miếng đầu tiên anh giật mình, bột gạo nếp rất mịn, bên trong còn có nhân thịt cỏ Tể Thái[2] rất đúng vị, viên nào viên nấy được nặn rất tròn trịa, hơi nhọn ởđầu, rõ ràng là làm thủ công ở nhà, không giống với loại thực phẩm đông lạnh được mua về từ siêu thị.[2] Cỏ Tế Thái Vị thuốc đông y có hoa trắng, lá non có thể ăn được, có tác dụng lợi tiểu, giải nhiệt, cầm máu, vị không dám tin, anh bưng chiếc bát lên thận trọng xác nhận lại, "Giúp việc nhà em làm à?"."Giúp việc? Lúc này lấy đâu ra giúp việc chứ, chỗ này chẳng còn ai". Cô cũng đang ăn, nghe thấy anh hỏi vậy ngẩng đầu lên trả lời, "Tôi tự làm đấy".Lần này thì đúng là khiến anh quá bất ngờ, khiến anh phải nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn nói Ân Như không giống phụ nữ, từ đầu tới chân cô chỗ nào cũng như có hai từ phụ nữ, có đóng dấu ký tên đầy ngoài lại có tiếng pháo nổ rộn ràng, ồn ào náo nhiệt, nhưng anh cảm thấy rất vui, âm thanh vui vẻ đó dường như phát ra từ chính trái tim anh, sung sướng vô vừa ăn vừa ngắm nhìn cô, càng nhìn càng rung động, sau đó buột miệng hỏi "Hôm nay em không có việc gì chứ? Hay là chút nữa ra ngoài cùng đi dạo? Gần Thượng Hải có vài thành phố phong cảnh cũng rất được, hay là chúng ta đi Tô Châu hoặc Hàng Châu nhé?".Đang cúi đầu múc bánh trôi, nghe thấy câu này, Ân Như ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng vậy, "Tổng giám đốc Liêm, thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, anh đang tán tỉnh tôi phải không?".Thẳng thắn như vậy sao, không có kinh nghiệm đối phó với kiểu phụ nữ này, Liêm Vân cứng với Ân Như trong cuộc sống của cô có tồn tại một người đàn ông hay không cũng chẳng phải là điều gì đặc vậy sau khi nghe Liêm Vân thẳng thắn đề nghị hẹn hò như thế, cô cũng không lấy gì làm hãnh diện hoặc cảm động, chỉ cảm thấy kinh sao một người đàn ông thoạt nhìn rất có tướng một anh chàng gia trưởng kiểu Trung Quốc truyền thống lại chọn cô? Cô rõ ràng không phải là tuýp người anh ta thích hoặc là tuýp phụ nữ phù hợp với anh ta. Hai người không có điểm nào chung, về tư tưởng lạicàng khác biệt, sao có thể chứ?Tuy nhiên đề nghị về việc đi ngắm cảnh ở các thànhphố xung quanh Thượng Hải cũng không tồi, cô vốn cũng định nhân dịp nghỉ dài ngày này đi tham quan vài nơi, nhưng dù có đi thì cô cũng sẽ đi một mình, cần gì phải nhờ anh ta tháp tùng chứ?Làm người đúng là không nên nói trước, nói trước bước không sau Ân Như thuê một chiếc xe và tự mình lái như bay trên đường cao tốc, tâm trạng vui vẻ, cô lái xe rất cẩn thận, giới hạn tốc độ là bao nhiêu thì cô khống chế bấy nhiêu, nhưng đi được nửa đường thì nghe thấy có tiếng gì đó rất kinh khủng, ngay sau đó chiếc xe như nghiêng hẳn về một bên, đúng lúc đó bên cạnh lại có một chiếc xe đang rẽ vào làn đường phía trước mặt cô, cả hai bên đều vội vàng thắng gấp, nhưng đầu xe vẫn đâm vào xe mới biết xe bị nổ lốp, xe bên kia cũng có mấy người đàn ông bước xuống, nói gì đó đặc giọng địa phương, người thì gọi điện thoại kẻ thì xông ngay ra nhìn đầu xe, hiện trường rất náo nghe không hiểu họ nói gì, Ân Như bấm máy gọi 110. Cô rất có ý thức ghi nhớ các số điện thoại khẩn cấp ở mọi quốc gia, thấy tình hình có vẻ không được ổn lắm, tốt nhất là mời cảnh sát tới phán xét công bằng ngờ đúng là có cảnh sát đến, sau khi xem xéthiện trường nhận liền mấy cuộc gọi, rồi cứ thế kéo thẳng xe đi, còn yêu cầu tất cả mọi người về đồn để giải quyết, cô cũng không ngoại lạ, nhưng cô vẫn đi, đến nơi cảm thấy có điều gì đó không bình thường, mấy người đàn ông kia hung hăng càn rở, lại liên tục nói gì đó với cảnh sát, cô không biết tiếng địa phương, quay sang hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh, người đó ban đầu không nói gì, sau đó đi ra góc phòng nói nhỏ với cô, "Cô gái, những ngươi này có quan hệ với nhau, tí nữa thể nào cô cũng sẽ thiệt thòi đấy, mau tìm người đến giúp đi, một mình cô không thắng nổi bọn họ đâu".Nói vậy là có ý gì? Quan hệ? Không phải là lần đầu tiên làm việc trong nước nên cô không xa lạ với từ này, thấy tình hình có vẻ không ổn, nhưng ở thành phố này cô chỉ là khách qua đường, lại đang nghỉ Tết, bảo cô tìm người giúp cô biết tìm ai?Cuối cùng cũng nghĩ ra, đúng là có một người cô có thể tìm, đó là Liêm Vân của tập đoàn Liêm Vân gần như lập tức lên đường ngay, trên đường đi chỉ gọi mấy cuộc điện thoại nhưng khi anh đến thái độ của cảnh sát đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vốn đang bị bỏ quên ở một góc không ai hỏi tới, Ân Như nhanh chóng đã được họ bố trí vào ngồi trong phòng đợi ấm áp và còn được phục vụ trà và hỏi thăm ân thấy anh cô giơ tay lên chào, khóe miệng khẽ cong lên, hơi mỉm cười, nhỏ nhẹ cảm mang người theo, lập tức giải quyết những việc còn lại, vui sướng vì không phải bận tâm tới mấy việclặt vặt đó nữa, Ân Như cùng anh ra khỏi đồn cảnh đó hai người cùng nhau tới Tô Châu, vừa nhậnđược sự giúp đỡ nhiệt tình của anh, Ân Như thấy không nên tỏ ra khó chịu quá, dù sao ngồi cùng một xe thì cũng phải nói chuyện, chủ đề mà họ nói không ngoài lĩnh vực kinh doanh, càng nói càng hăng say, chớp mắt đã đến nơi cần đến, đến cô cũng có cảm giác đoạn đường đó thật ngắn Châu là một thành phố nhỏ trang nhã, những khu vườn được thiết kế tinh tế và rất đẹp, những hòn giả sơn tinh xảo, phong cảnh thay đổi theo từng bước chân, hai người có cảm giác như bị mất phương hướng thì đột nhiên cảnh sắc tươi sáng hiện ra trước mắt, khu đình nghỉ chân bên cạnh hồ nước không khác gì một cõi trời người tới phố Quan Tiền tìm một nhà hàng có các món ăn truyền thống của Tô Châu để ăn cơm, tinh thần sảng khoái, lại có đồ ăn ngon và cảnh đẹp, chỉ trong một ngày, sự thân thiết giữa hai người gia tăng nhanh về yên ả thẳng tắp, cảnh sắc hai bên nhàmchán, cảm thấy mệt, lúc đầu còn cố gắng để không ngủthiếp đi, nhưng khi xe đi qua trạm thu phí đầu tiên côkhông thể chống cự nổi cơn buồn ngủ nên đã chìm dần vào trong tỉnh lại cô phát hiện xe đã vào thành phố Thưọng Hải, đang ở trên đường cao tốc Diên An, ánh đèn neon chiếu trên đầu, hai bên đường các cột đèn xếp hàng thẳng tắp, cảnh sắc mỹ lệ của thành phố phồn hoa hiện ra trước quay đầu sang bên cạnh, Liêm Vân cũng đang nhìn về phía cô, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh sáng lên, sau đó mỉm cười với cô, "Ân Như, đúng là anh muốn theo đuổi em, có được không?".Vấn đề này là do cô đưa ra trước, lần trước anh đã không thể nói gì. Ân Như vừa ngủ dậy, lại lần đầu tiên gặp một người đàn ông nói thẳng với mình những lời như thế, cô đang vặn người liền đột ngột dừng lại, lần này tới lượt cô không biết nói có thể vì không khí ngày Tết quá vui vẻ, cũng có thể do hai người đều cô độc trong thành phố này, cũng có thể là vì mùa đông sắp qua đi, mùa xuân sắp tới, hormone của chim trống và chim mái bắt đầu rục rịch, tóm lại là kì lạ lẫn cổ quái, sau chuyến du lịch ngắn ngủi đó, Ân Như đã không còn từ chối tần suất xuất hiện ngày càng dày đặc của người đàn ông này trong cuộc sống của mình nữa, thậm chí đôi khi còn tận hưởng cảm giác có một người bên cạnh, coi như ngầm chấp nhận việc tán tỉnh hay theo đuổi đó họ đến với nhau thật, mọi thứ đến rất tự nhiên, rõ ràng khác nhau một trời một vực, rõ ràng không hề có điểm nào chung nhưng mọi chuyện diễn ra tự nhiên như một lẽ tất yếu, cả hai đều rất Vân cảm thấy không có người phụ nữ nào phù hợp với anh hơn Ân Như, càng ở bên nhau lâu anh càng khẳng định sự lựa chọn của mình là đúng xinh đẹp thông minh, nói chuyện rất hay, lại có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh doanh, hiểu biết sâu sắc, hơn hẳn những phụ nữ mà anh từng tiếp vốn là một người đàn ông mạnh mẽ đầy tham vọng, có cô ở bên như hổ thêm cánh, bao nhiêu suy nghĩ ý tưởng lần lượt xuất hiện, nhiều khi kích động, nửa đêm còn lay cô dậy nói một thôi một Như không biểu lộ tình cảm bộc trực như thế, nhung khi hai người ở bên nhau, giống như người uống nước, nóng lạnh cũng chỉ mình mình biết, cô không phải là thiếu nữ lần đầu biết yêu nên hiểu rất rõ cảm xúc của bắt đầu hưởng thụ thời gian được ở bên anh, nghĩ đến anh liền mỉm cười, lúc nào cũng mang di động theo người, ngày nào không biết tại sao lại có nhiều chuyện để nói đến thế, dù giữa các cuộc họp nói với nhau mấy câu cũng hai đều rất bận nhưng chỉ cần tách nhau ra hơi lâu là bắt đầu thấy nhớ, thỉnh thoảng khi cô ở một nơi nào đó quá lâu, anh sẽ cố gắng tìm thời gian bay đến gặp cô dù chỉ ở lại được một đêm cho vơi bớt nhung cùng ở trong một thành phố, nhưng hầu hết thời gian khi họ được gặp nhau đã là nửa đêm, anh sức khỏe hơn người, nhiều khi quấn chặt lấy cô không rời, cô cũng hết cách, gác lại bao nhiêu công việc bận rộn, trời to đất lớn, chuyện yêu đương của nam nữ là lớn trọng nhất là cô cảm thấy hạnh phúc, giai đoạn đẹp đẽ đó vẫn lưu sâu trong ký ức không hề phai nhạt, để mỗi khi cô nhớ tới, bất giác lại mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng vô lâu rất lâu sau đó, cô bị người khác hỏi có hối hận không?Không, cô không hối hận, bởi vì cô đã từng hạnh yêu là một thứ rất kì lạ, khi yêu nhau thì chỉ ao ước được hòa vào làm một, rảnh một chút thời gian là mong muốn được chạy tới gặp người ta, cho dù việc ai người ấy làm, chỉ cần được nhìn thấy người ta là thỏa mãn lắm hai người vẫn là hai cá thể độc lập, công việc của mỗi người lại chiếm phần lớn thời gian, những thứ khác trong cuộc sống chỉ là đoàn của Liêm Vân có to lớn phức tạp tới đâu, công việc có ngập đầu ngập cổ thế nào thì dự án này cũng phải kết thúc trong vòng một làm việc của tổ tư vấn do Ân Như phụ tráchđã xếp kín tới tận ba năm sau, dự án tiếp theo là ở Hàn thời gian hai người dành cho nhau cũng khôngnhiều, nhưng dù sao cũng ở trong cùng một quốc gia, cho tới khi dự án tiếp theo của cô bắt đầu triển khai thì hai người bắt đầu nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì mối quan hệ của họ rất khó duy có thể chấp nhận hai người yêu nhau mà không thể đảm bảo một tháng được gặp nhau một lần? Thậm chí các cuộc hẹn hò đôi khi diễn ra chóng vánh ở sân bay giữa giờ chờ chuyến bay cất cùng thứ khiến cả hai người đều sụp đổ không thể chịu đựng được nữa cũng chính là sân bay, khó khăn lắm mới có được hai ngày nghỉ, cô bay chuyến sớm nhất từ Hàn Quốc về Thượng Hải, xuống máy bay nhìn thấy có năm, sáu cuộc gọi nhỡ, của Liêm Vân và của người ở tổ tư vấn gọi tới, vừa định gọi lại thì chuông điện thoại reo, giọng trợ lý của cô ở đầu dây bên kia lo lắng, "Tổ trưởng, bên Seoul có chuyện rồi, chị có thể bay về ngay không?".Hỏi vài câu quả nhiên đúng là việc rất khẩn cấp, cô buồn bã, gọi lại cho Liêm Vân, giọng Liêm Vân cũng hết sức lo lắng, "Tiểu Như, em đến nơi chưa?"."Em vừa xuống máy bay, có điều bên Hàn Quốc lại có vấn đề, chắc em phải đi chuyến tiếp theo để quay lại Seoul, còn anh?"."Sáng nay anh nhận được điện thoại từ công ty con ở An Huy, xảy ra tranh chấp lao động lớn, anh phải qua đó ngay, giờ cũng đang ở sân bay".Đột ngột như thế sao? Có chút thất vọng, nhung thôi, cuộc sống của họ vốn là như thế, cô có thể hiểu, "Anh bay chuyến mấy giờ? Còn thời gian không? Trước khi lên máy bay em muốn gặp anh".Đầu dây bên kia rất ồn, anh như đang thở dài, giọng có vẻ chán nản, "Anh đang ở sân bay Hồng Kiều, hai giờ nữa máy bay cất cánh, không kịp đâu".Sân bay Hồng Kiều... Cô suýt chút nữa thì quên mất Thượng Hải có tới hai sân bay mà lại ở hai đầu thành phố, cách nhau rất bình thường cô chắc chắn đã có thể chịu đựng dược, nhưng thời điểm này đang là cuối năm, đều là thời điểm anh và cô rất bận, lần này có đến hai tháng họ chưa gặp nhau rồi, mà để có được hai ngày nghỉ cô đã phải bận rộn liên tục, mất ngủ triền miên suốt một tuần lễ, tự nhiên thấy cảm giác thật tồi tệ, cô dứt khoát cúp máy xong chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi đến thẳng sân bay Hồng Kiều, thấy vị khách này sau khi lên xe nét mặt đăm đăm, cả quãng đường dài lái xe cũng không dám nói lời nào, theo yêu cầu của cô lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, ông trời như cũng thương tình, cả đoạn đường rất thuận lợi, đến sân bay Hồng Kiều mất hơn một tiếng đồng hồ, đúng là thần nơi cô mới bấm máy gọi cho Liêm Vân, máy bận, đợi một lúc sau gọi lại, vẫn gì vậy không biết, không biết làm gì cô bấm máy gọi liên tục Ân Như bực bội nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt kìm bấm máy gọi lại thì chuông điện thoại reo, vừanhấc máy đầu dây bên kia đă hỏi ngay, "Em làm gì vậy, ở sân bay mà bận máy liên tục thế sao, anh gọi mãi mà không gọi được"."Anh đang ở đâu?". Không trả lời câu hỏi của anh, cô hỏi thẳng."Ở sân bay Phố Đông, em đang đứng ở đâu?". Anh nói to hơn, nghe kĩ, như có tiếng thở hổn hển vọng trợn tròn mắt, sân bay Hồng Kiều lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại, tiếng cười nói ồn ào rổn rang, Ân Như đứng trước một đoàn khách du lịch toàn những người cao tuổi đội mũ lưỡi trai màu vàng của công ty lữ hành nào đó, tay giữ chặt điện thoại, cúi đầu, im ồn ào, Liêm Vân không nhận thấy tâm trạng của cô có sự thay đổi, anh vẫn đứng đó hỏi lớn, "Em đang ở khu vực nào? Mẹ kiếp, xây sân bay to thế này để làm gì? Không nghĩ đến giới hạn của con người hay sao?".Giới hạn của con người, cô đã tới ngưỡng giới hạn đó rồi, cố gắng tới lần thứ hai mới thốt ra lời, mắt Ân Như ầng ậng nước, "Đừng tìm nữa, em không ở sân bay Phố Đông"."Không ở sân bay Phố Đông?". Anh ngẩn người ra, "Chẳng phải em nói sẽ đi chuyến tiếp theo về Hàn Quốc sao? Anh đã kiểm tra trên đường tới đây, chuyến bay tiếp theo về Hàn Quốc phải ba, bốn tiếng nữa mới cất cánh, em không ở sân bay lại chạy đi đâu?"."Em ở sân bay, ở sân bay Hồng Kiều". Ân Như hoàn toàn sụp đổ, cô hét xong cả hai bên đều im lặng, phải một lúc sau Liêm Vân mới lên tiếng, "Em ở yên đấy, đợi anh, cố được không?"Không được cũng phải được, cô cũng đã mệt mỏi cùng cực rồi, làm gì còn sức mà đi đâu Liêm Vân đến được sân bay Hồng Kiều thì nhìn thấy cô cô độc ngồi trong phòng chờ, bên cạnh từng đoàn khách du lịch đang nói chuyện hết sức rôm rả, túi lớn túi nhỏ chất thành đống dưới đất, còn cô ôm một chiếc túi nhỏ ngồi một mình ở cuối đầu ghế, sự tương phản cực kì lớn, khiến cô trông càng thêm đáng chạy đến đứng lặng trước mặt cô, Ân Như đang cụp mắt nhìn xuống, lúc đó mới nhìn thấy anh, cô ngẩng đầu đứng dậy, mím chặt môi không nói nhìn cũng nhận ra cô vừa khóc, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, hai con ngươi như hằn lên từng tía máu, từng tia như đâm thẳng vào trái tìm giây phút đó sự ồn ào trong phòng đợi như lắng xuống, những bóng người đi lại và tiếng nói bên cạnh đều trở nên mơ hồ xa xăm, trong mắt anh chỉ còn có cô, anh dang tay ôm cô vào lòng, lần đầu tiên trong đòi giọng Liêm Vân như cầu khẩn, "Tiểu Như, dừng lại đi, chúng ta kết hôn nhé".Chuyện đã xảy ra từ khi nào rồi? Rất xa rồi nhưng vẫn còn in đậm trong trí nhớ của anh, cô nằm gọn trong lòng anh mắt mở to, sau đó khóc và gật đầu, còn anh có cảm giác ngay lúc đó mọi thứ trên thế giới đều trở nên tròn đầy, anh không còn cần thêm gì đó thì sao? Sau đó bỏ ngoài tai sự phản đối của gia tộc mà kết hôn, sau đó cô đã có nhiều nhượng bộ vì cuộc hôn nhân này, cuối cùng ở lại bên niềm hạnh phúc đó còn chưa kịp cảm nhận đã nhanh chóng biến mất, cô ở nhà tâm trạng bức bối, còn anh càng ngày càng bận rộn, thời gian trôi đi, hai người từ vừa gặp liền không kìm nén được ôm chầm lấy nhau mà hôn mà ôm thành gặp mặt mà không biết nói ngơ ở đó nhìn cô đứng trước cửa nhà, Liêm Vân càng lúc càng thấy khó khi rời xa anh, cô có vẻ sống rất tốt, mặc dù đang ở cuối thai kì, nhưng trông tinh thần rất sảng khoái, sắc da sáng hồng hào, khi cười xinh đẹp rạng anh sống thật khổ sở. Giũ bỏ quá khứ, cô đi thật nhẹ nhàng, cô mãi mãi là người phụ nữ hoàn hảo với đôi cánh sải rộng, còn anh bị cô âm thầm bỏ lại chốn cũ, như vứt bỏ một người khách qua đường mờ nhạt trong đời giác chia li quá đau đớn, sau khi kết hôn, họ cũng từng cãi nhau, cũng từng chiến tranh lạnh, cô đã hi sinh, anh cũng nhượng bộ, nhưng sau khi cô quay trở lại làm việc, anh cảm giác như đấy chính là một sự khỏi đầu mới, cuối cùng họ cũng thoát khỏi sự đau khổ của hôn nhân, tìm được một phương thức bên nhau mà cả hai cùng hài tế chứng minh tất cả đều không được, cuối cùng cô vẫn rời xa anh, vô cùng sắt đá, không hề có ý quay đầu lại,Nhưng anh nhớ vợ mình, anh vẫn còn yêu cô, không muốn chia tay với gian đầu anh hi vọng cô cũng cảm thấy đau khổ như anh, nhưng thời gian trôi đi, anh đã nhận ra rằng Ân Như rất kiên quyết, kiên quyết tới mức anh đành phải mời những người ở lĩnh vực chuyên trách truy tìm tông tích của kia đường Ân Như đã nói xong điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là anh. Biểu hiện đầu tiên là không dám tin, sau đó cô nhìn anh chằm chằm không rời, đôi mắt phượng xinh đẹp không nghĩ mình đang nằm rất lâu rồi cô không gặp người đàn ông này, thực ra ngày xưa cũng đã có khoảng thời gian hai người xa nhau khá lâu, đặc biệt là trước khi kết hôn, lúc đó hai người đều mong ước một ngày có bốn mươi tám tiếng, bận rộn không có giây phút nào nghỉ ngơi, đôi khi vừa nhấc điện thoại lên nói được vài câu thì đầu dây bên kia đã có người xen vào, cô hay anh đều vậy, không thể không gác máy để xử lý công việc, vài câu ngắn ngủi, quanh đi quan lại chi là “Em khỏe không, anh nhớ em". Nhiều khi bị gián đoạn cả một ngày mới nói đó cô đã khóc ở sân bay, anh thì thầm khẩn cầu bên tai, "Dừng lại đi, chúng ta kết hôn nhé".Hai bên ba mẹ đều phản đối, nhưng gia đình cô sống khá dân chủ, mặc dù không ủng hộ quyết định của cô nhưng cũng không kiên quyết ngăn gia đình họ Liêm thì không như Liêm Vân ở Hà Nam, gia tộc lớn mạnh, là nhân vật tiêu biểu trong giới thương gia truyền thống, anh lại là người nắm quyền điều hành của tập đoàn, quyết định việc hôn nhân đại sự vội vàng như vậy đã gây ra sóng to gió lớn trong cả gia xuất hiện của cô rõ ràng là con sóng lớn trong đầm sâu, ngoài ba mẹ ra, tất cả các ông chú ông bác trực hệ đều vội vàng quay Như nói chuyện với ba mẹ Liêm Vân khoảng năm phút liền hiểu ra, cô không được hoan nghênh trong gia đình những điều đó cô không quan tâm, người cô yêu là Liêm Vân, người cô muốn chung sống cũng là Liêm Vân, ba mẹ anh quanh năm ở quê nhà, các bậc cha chú khác cũng có công việc làm ăn ở khắp mọi miền đất nước, Liêm Vân nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt họ trong các cuộc họp hội đồng quản trị, cô không cho rằng điều đó ảnh hưởng tới cuộc sống của cô và đã mạnh cúa gia tộc truyền thống rất lớn, suy nghĩ của Liêm Vân không nhận được sự ủng hộ, đồng tìnhcủa bất cứ ai, những người họ hàng từ lâu vốn bất mãn với sự điều hành của anh giờ chỉa mũi dùi về phía cô, coi nghề nghiệp của cô và việc đột ngột từ bỏ công việc là sự uy hiếp đối với Liêm Thị. Có thể hiểu được, nếu cô sống trong một gia tộc truyền thống như thế này thì lợi ích luôn là thứ thiết thân, thế mà người đứng đầu lại đột nhiên muốn cưới một người vợ ngoại tộc, khiến ai cũng phải dè dù anh không nói nhưng Ân Như có thể nhận ra anh đang phải chịu một áp lực rất lớn, cô yêu người đàn ông này, với tính cách của mình, cô không thể nhẫn nhục chịu đựng kiểu úp úp mở mở, vì thế cô quyết định đi tìm gặp các vị trưởng bối của gia tộc họ ứng của họ rất lạnh nhạt và tỏ ra không tin vào những gì cô nói, cho tới khi cô lạnh lùng mỉm cười, vậy thì phải chứng minh thế nào?Khi giấy tờ được đẩy tới trước mặt mình cô mới bừng tinh, họ đã chuẩn bị những giấy tờ này từ lâu, chỉ đang đợi cô tự đưa đầu vào lẽ cô quá coi thường sự lợi hại của những người già cả đó, đúng là gừng càng già càng đặt bút ký cô cảm thấy thật bi thương, dường như không phải mình đang đặt bút ký để từ bỏ lợi ích thực chất trên giấy trắng mực đen mà chính là từ bỏ tất cả cuộc đời trước kia của khi cô đứng bên cạnh Liêm Vân trong lễ đường thấy anh nhìn mình mỉm cười, sau đó nắm lấy tay cô, cô lại cảm thấy tất cả rất đều rất đáng, cô không cần gì không hối hận, cho dù ở vào thời kì cô đơn nhất sau khi kết hôn cô cũng chưa bao giờ hối đã mang tới cho cô nụ cười, khiến cô cảm thấy mình không còn thiếu, còn cần gì nữa. Ông trời không mắc nợ cô điều gì, mọi hạnh phúc niềm vui trên thế giới này đều có giá của nó, cô đồng ý trả cái giá cùng với thời gian, anh vẫn bận rộn như thế, còn cô như con chim bị nhốt trong chiếc lồng son, cuộc sống chỉ còn gói gọn trong hai từ chờ đã cãi vã, thời gian đầu anh còn an ủi, sau đó thì hết kiên nhẫn, cuối cùng phủi tay bỏ nhiều lần cô bừng tỉnh giấc vào sáng sớm, phía sau nhà cỏ hoa tươi tốt, tiếng chim hót líu lo, nhà cũng có người nhưng chẳng có ai trong số đó là người cô muộn cô lại một mình chậm chạp đi từ phòng này sang phòng khác, ánh tà dương đẹp mê mẩn nhưng cũng chẳng có ai cùng thưởng thức, đến cô cũng có cảm giác mình sắp phát đã từng thử, cũng đã từng cố gắng, cuối cùng tuyệt vọng khiến cô lựa chọn ra yêu và sự vĩnh cửu phải chăng chỉ có thể chọnmột? Cô không thể bình thản đối diện với mọi biến động của cuộc sống, không thể tận hưởng mỗi ngày dù có hay không có anh bên cạnh, còn anh cũng không thể thay đổi được những suy nghĩ thâm căn cố đế của mình, mặc dù cả hai bên đều có nhượng bộ nhưng sự thật chứng minh họ vẫn là người thuộc hai thế giới khác nhau, mà hai thế giới thì không thể dung hòa làm bỏ đi cô không hận người đàn ông này, chỉ là thực hiện một quyết định mình cho là đúng, những ngày sau đó cô một mình đi du lịch khắp nơi, cô cũng từ chối việc mẹ muốn đi cùng để chăm qua rất nhiều nơi, suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều, đương nhiên cũng có nghĩ tới anh, đôi khi một mình đứng ở nơi cảnh đẹp, bên cạnh du khách qua lại nườm nượp, người người ai cũng có đôi có cặp, cô cũng cảm thấy buồn cô chưa bao giờ hối hận vì bất kì quyết định hay việc làm của mình, bởi vì có hối hận thì cũng không thể quay lại được, chỉ tăng thêm gánh nặng tâm lý mà thôi, dù sao cũng đã đến nước này rồi, vậy thì đừng quay đầu lại quên một người, tốt nhất là không nên nghe bất kì tin tức nào về người ấy nữa, cắt đứt mọi sự liên hệ, để thời gian xóa sạch mọi ký tiếc cô không làm được điều đó, Tề Mi thường xuyên liên hệ với cô, cách vài ba hôm lại báocáo chi tiết tình hình mới nhất của Liêm Vân với cô, thậm chí cả nguyên nhân Trần Lệ đến và đi cũng đều nói hiểu ý của Tề Mi, cô ấy không phải là người thích xen vào chuyện nhà người khác, nhưng hai người rất hợp nhau, cùng rất kiên quyết trong những việc như thế rồi cô còn nói chuyện với cô ấy, giọng Tề Mi ở cách xa ngàn dặm nhưng cũng không giấu nổi sự vui vẻ, cô ấy đã có thai, cuối cùng tình yêu với Thành Chí Đồng cũng đã đơm hoa kết trái, lại nhắc tới Liêm Vân, nói rằng anh vẫn đang tìm cô, cuối cùng trước khi kết thúc cuộc nói chuyện đã nói với cô hết sức chân thành, "Ân Như, có thể cho mình chút niềm tin không? Để mình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách, khiến cả hai người nhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mong muốn có người đó tồn tại trong cuộc sống của mình, mong người đó mãi ở bên mình, để mình tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc".Cô không trả lời bạn, nhưng sau khi cúp máy đúng vào khoảnh khắc cô ngước mắt lên lại nhìn thấy anh, Liêm Vân, chồng cô, ba của con nhìn, cô thấy anh không hề thay đổi, cũng phải, tuổi thanh xuân của người đàn ông thường dài hơn phụ nữ, lại không phải chịu sự giày vò khi sinh đẻ, chỉ cần được bảo dưỡng thường xuyên thì có thể kiêu ngạo từ khi còn thanh niên trai tráng tới khi về già, không hề có ánh mắt anh chứa đầy tâm sự, lo lắng đau khổ, nhìn thấy cô mà căng thẳng đến mức gần như đứng im bất Như cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng rất thần kì, nghi ngờ trước mắt là ảo ảnh, rất nhiều những hình ánh quá khứ và tương lai có anh hoặc không có anh xuất hiện đan xen vào nhau, bay lượn trên bầu trời như lưỡng sinh hoa[3].[3] Một loài hoa trong truyền thuyết, trên một đài luôn có hai bông quay về hai hướng khác nhau, theo truyền thuyết loài hoa này là hóa thân của một đôi nam nữ tuy yêu nhau nhưng lại bị cái chết chia ở bên anh, cô đã từng hạnh phúc, đã từng cô không có anh bên cạnh, cô cũng từng hạnh phúc, đưong nhiên cũng có cô hoàn toàn không giống Như, có thể cho mình chút niềm tin không? Để mình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách, khiến cả hai người nhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mong muốn có người đó tồn tại trong cuộc sống của mình, mong người đó mãi ở bên mình, để mình tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh lời đó vẫn như quanh quẩn đâu đây, lặp đi lặp lại trong không gian đêm yên tĩnh, đột nhiên cô cảm thấy mơ màng, thứ tình cảm được chôn chặt ở nơi sâu thẳm nhất trái tim như lay động, dường như có thứ gì đó đang gắng sức thoát ra, tự do bay đó có lẽ là dũng khí để thử lại một lần nữa?Ân Như lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình tự nhiên cảm thấy biểu hiện của anh rất thú vị, cô nghiêng đầu mỉm cười
Cùng đọc truyện Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp của tác giả Nhân Hải Trung tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại một thời gian tạm vắng bóng, Quảng Văn đã trở lại với một tác phẩm của nữ nhà văn Nhân Hải Trung mang tên “Nữ hoàng và kẻ cướp”. Cô là một tác giả đã quen thuộc với độc giả Việt Nam qua hai tác phẩm “Nhật ký lấy chồng” và “Không thể thiếu em” đều do Quảng Văn phát hành. “Nữ hoàng và kẻ cướp” được dịch giả Đỗ Mai Dung chịu trách nhiệm chuyển ngữ sang tiếng phẩm mở đầu bằng một vụ xử ly hôn tại tòa án – bối cảnh làm việc của nhân vật nữ chính. Diệp Tề Mi - Một nữ luật sư chuyên thụ lý những vụ án ly hôn, vì đã trông thấy quá nhiều cặp vợ chồng trở mặt thành thù nơi tòa án nên nảy sinh tâm lý bài xích hôn nhân, quyết định theo chủ nghĩa độc thân. Cô là người cực kỳ mạnh mẽ và cá tính, ham mê công việc, luôn cảm thấy nếu như cuộc sống của mình thiếu vắng đàn ông thì cũng chẳng ảnh hưởng nam chính Thành Chí Đông lại là một người đàn ông luôn tràn trề nhiệt huyết với công việc, thích chinh phục những điều mới mẻ, luôn sẵn sàng di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Không có thời gian dành cho chuyện tình cảm và cũng chẳng mấy hứng thú với hôn nhân, anh chỉ cần một partner mà thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ va phải đời nhau?Tình bạn? Tình dục? Tình yêu?Vẫn duy trì phong cách dung hòa giữa hiện thực và lãng mạn như từ trước đến nay, với “Nữ hoàng và kẻ cướp”, Nhân Hải Trung muốn khích lệ những ai đang ngại ngần trước ngưỡng cửa tình yêu hãy dũng cảm bước qua để đón nhận hạnh phúc, như lời đề từ ở trang mở đầu tác phẩm"Có thể kết quả và mong muốn không giống nhau, nhưng khi tình yêuđến, vẫn nên thể rất nhanh hoặc rất lâu sau đó sẽ hối hận, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thể chẳng ai là của ai mãi mãi, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên phải là mưu cầu mọi sự hoàn mỹ không thiếu sót, chẳng qua là vì chúng ta chỉ có thể sống với hiện sách này trân trọng dành tặng cho những ai đang chùn bước trước tình yêu".Thông tin tác giả Nhân Hải Trung là cô gái thành phố bình thường. Nguyện ý dùng cây bút trong tay để vẽ lên những con sóng nhỏ xô dạt trên sông lớn, biến thành những dòng văn thơ chia sẻ với mọi người. Thích nhất là những tiểu thuyết có thể khiến bản thân cảm động tới rơi nước mắt, tất cả thời gian nhàn rỗi đều dành để đọc sách. Lười biếng như chú mèo, ước mơ lớn nhất trong đờiđó là có thể tìm được một nhân vật nam chính như ngòi bút của mình đã viết. Thế nhưng trong lòng hiểu rõ rằng đó chỉ là giấc mộng, vì thế dù có lười thế nào chăng nữa thì ngày ngày đều phải cố gắng không biết mệt mỏi.
Sign up to save your library With an OverDrive account, you can save your favorite libraries for at-a-glance information about availability. Find out more about OverDrive accounts. Find this title in Libby, the library reading app by OverDrive. Search for a digital library with this title Title found at these libraries The story is about an attorney who handles divorce cases and adores the singlism. One day, she accidentally met a man who likes conquering new things, not be interested in marriage and only need the partner. Truyen ngan-Nu hoang va ke cuop Copy and paste the code into your website.
nu hoang va ke cuop